10
Giang Dịch nhanh chóng đỗ xe dưới lầu, tôi theo bản năng đưa tay mở cửa xe, nhưng không mở được.
?
Tôi nhìn Giang Dịch với ánh mắt dò hỏi.
Anh khẽ ho một tiếng, lấy từ hộp đồ ở ghế trước một chiếc hộp, đặt vào tay tôi.
"Sinh nhật vui vẻ, Đường Miên Miên."
Cảm giác nặng trịch rơi vào lòng bàn tay, tôi vô thức nắm chặt nó, ngơ ngác nhìn Giang Dịch.
Anh đã nghiêng đầu, mở cửa xe trước:
"Được rồi, về nhà thôi, tôi còn nấu cơm nữa."
Giang Dịch làm bốn món một canh, đều là những món tôi thường khen ngon, hợp khẩu vị nhất, còn có một đĩa cơm rang tôm nõn lớn.
Và một chiếc bánh kem anh đào red velvet.
Tôi chỉ vào chiếc bánh, hơi run rẩy:
"Cái này... không phải cũng là anh tự nướng đấy chứ?"
"Đến mức ấy thì không." Giang Dịch cắm từng cây nến lên bánh,
"Tôi mua đấy, mừng sinh nhật cô."
Anh đốt nến xong, quay đầu nhìn tôi:
"Miên Miên, lại đây thổi nến đi."
Có lẽ ánh nến quá ấm áp, ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng lạ thường.
Tôi chợt cảm thấy, cảnh này cũng quen thuộc đến lạ.
Hình như chuyện này đã xảy ra từ rất lâu về trước, lâu đến mức có lẽ là hồi tôi còn học tiểu học.
Có một đêm, cũng có một người với ánh mắt dịu dàng, thắp nến trước mặt tôi, rồi gọi:
"Miên Miên, lại đây ước nguyện đi."
Tôi nắm chặt chiếc nĩa trong tay, cuối cùng không nhịn được ngước mắt lên, nhìn Giang Dịch đối diện:
"Giang Dịch, trước đây chúng ta có phải từng gặp nhau rồi không?"
Hàng mi anh khẽ run, cuối cùng lại chống cằm, nhìn tôi như đang suy tư điều gì: Cô đoán xem.
Tôi... đoán không ra!
Giang Dịch không có ý định tiếp tục cung cấp thêm manh mối cho tôi.
Tôi vừa ăn cơm vừa vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra trong ký ức của mình, năm nào đã từng xuất hiện một người tên Giang Dịch.
Ăn cơm xong, trời đã khuya.
Giang Dịch đi rửa bát, tôi về phòng tắm rửa, sau đó mở quà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!