25
Hàn Sương đã từ chối tôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình còn cơ hội.
Bởi vì cô ấy nói người đàn ông kia là chủ quán bar, còn việc cô ấy hát ở đó cũng chỉ mới được một hai tháng.
Một hai tháng… sao có thể so sánh với sáu bảy năm của chúng tôi.
Tôi không hỏi thêm nữa.
Sợ cô ấy phiền, tôi chỉ dặn cô ấy chăm sóc bản thân cho tốt, nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Hàn Sương không phản ứng gì, nhưng cũng không nói thêm điều gì khác.
Cô ấy bắt taxi rời đi.
Trước khi lên xe, tôi gọi với theo: "Cái xe anh tặng em đâu rồi?"
Trước khi cánh cửa xe đóng lại, Hàn Sương nhẹ nhàng trả lời hai chữ.
"Bán rồi."
Bán rồi?
Thật sự đã bán rồi sao?
Tôi không thể tin được, nhìn theo chiếc taxi ngày càng chạy xa dần.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chiếc xe đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho Hàn Sương sau khi kết hôn.
Tuy sau này phần lớn là tôi lái, nhưng dù sao… cũng là tôi tặng cho cô ấy mà!
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt hụt hẫng.
Tôi uể oải trở về nhà, lại phát hiện Phương Hạ đang ngồi trên sofa với vẻ mặt đen như mực.
Cô ta khoanh tay trước ngực, trên bàn trà là xấp ảnh do cô ta sai người theo dõi tôi rồi chụp lại.
Khoảnh khắc trong ảnh chính là lúc tôi kéo Hàn Sương tránh khỏi mấy đứa trẻ đang chạy đến.
Phương Hạ bùng nổ đột ngột, gào thét trong cơn điên loạn.
Cô ta không hề hỏi tôi có phải muốn quay lại với Hàn Sương không, mà thẳng thừng tuyên bố có thể ly hôn, nhưng tôi phải ra đi tay trắng.
Tôi kinh ngạc nhìn Phương Hạ, chỉ cảm thấy cô ta xa lạ và điên rồ.
Tôi và Hàn Sương chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ta dựa vào đâu mà bắt tôi ra đi trắng tay?
"Vậy thì đừng mơ đến chuyện ly hôn!"
"Đừng quên! Tài sản của anh, một nửa là của tôi đấy!"
26
Thì ra thứ mà Phương Hạ luôn yêu… chỉ là tiền của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!