22
Tôi muốn ly hôn, nhưng Phương Hạ lại không đồng ý.
Để tránh mặt tôi, cô ta dứt khoát dọn ra ngoài.
Lúc kéo vali rời đi, cô ta còn mạnh tay sập cửa một cái thật lớn.
Tôi không ngăn cô ta lại.
Tôi hoàn toàn không còn tâm trí nào để bận tâm đến cô ta nữa, trong lòng chỉ đầy ắp hình bóng của Hàn Sương, còn sự hối hận thì mọc lên như cỏ dại, không thể kìm nén.
Tôi bắt đầu tìm kiếm tin tức về Hàn Sương khắp nơi.
Không ngờ cô ấy đã từ chức ở tòa án.
"Cô ấy muốn nghỉ việc từ lâu rồi."
"Không biết vì sao lần này lại quyết tâm đến vậy, tôi thật sự rất khâm phục."
"Hàn Sương không nói với anh sao?"
Đồng nghiệp của Hàn Sương từ chối ly cà phê tôi mua, chỉ đơn giản kể sơ qua tình hình của cô ấy.
Cô ấy có chút khó hiểu, nhìn tôi hỏi.
Đứng trước cổng tòa án, tôi cười gượng gạo.
Nắng rất gắt, nóng rát cả mặt tôi.
Hàn Sương đã định nghỉ việc từ lâu sao?
Tôi hoàn toàn không biết gì cả, rồi chợt nhớ ra… hình như cô ấy từng có nói qua.
Đó là một tối thứ Sáu, lúc tôi đang vội ra ngoài hẹn hò với Phương Hạ.
Chúng tôi đã hẹn nhau đi suối nước nóng, tiện thể chơi vài ngày.
Khi tôi đang thu dọn hành lý, Hàn Sương dựa vào khung cửa hỏi tôi: "Anh thấy nếu em nghỉ việc thì sao?"
Tôi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói vài câu qua loa.
"Nghỉ việc làm gì? Công việc ở tòa mà còn không muốn làm thì còn định làm gì nữa."
"Nếu ba mẹ biết, chắc lại càm ràm cho mà xem."
Sau đó Hàn Sương không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.
Còn tôi thì chẳng hề để tâm.
Tôi thật đáng chết.
Vậy mà lại bỏ qua biết bao nhiêu điều về Hàn Sương.
Rõ ràng cô ấy có thể nói nhiều với tôi hơn một chút, nhưng tôi không hỏi… thì cô ấy cũng chẳng nói.
23
Tôi tìm khắp các quán cà phê và thư viện mà Hàn Sương hay lui tới vào cuối tuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!