19
"Cậu về trước đi, tớ ngồi thêm một lát."
Lúc nói, ánh mắt tôi cứ vô thức nhìn về phía Hàn Sương.
Người đàn ông đó tôi không quen.
Trông có vẻ khá giàu, ngoại hình cũng không tệ.
Bạn tôi thở dài, lúc đứng dậy còn dặn dò: "Nhìn thôi là được rồi, đừng có qua gây chuyện vô cớ."
Tôi hơi cạn lời.
Dù gì tôi và Hàn Sương cũng từng là vợ chồng suốt sáu bảy năm, chẳng lẽ không thể chào nhau một câu sao?
Tôi vừa nghĩ như vậy, người đã đứng dậy khỏi ghế từ lúc nào.
Khi tôi bước đến trước mặt Hàn Sương, trong mắt cô ấy thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trở lại bình thản.
"Hàn Sương, lâu rồi không gặp."
"Dạo này em sống ổn chứ?"
Tôi siết chặt tay, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng bắt chuyện.
Hàn Sương gật đầu, lễ phép mà xa cách.
Người đàn ông đối diện liếc nhìn tôi, rồi quay sang hỏi Hàn Sương: "Cô Hàn, đây là bạn của cô sao?"
"Cô Hàn."
Mấy chữ ấy khiến ngọn lửa đang bùng lên trong lòng tôi bất chợt tắt ngấm.
Cách xưng hô xa lạ như vậy, có lẽ chỉ là bạn bè mới quen không lâu.
Nhưng mà loại bạn bè nào lại có thể khiến Hàn Sương thay đổi cả thói quen sinh hoạt, muộn như vậy còn ra ngoài ăn đêm?
Chẳng lẽ lại là đối tượng xem mắt nào đó?
Càng nghĩ, lửa trong lòng tôi lại bùng lên.
"Liên quan gì đến anh?"
"Hàn Sương, em tiện không? Anh muốn nói vài câu riêng với em."
Vừa dứt lời, Hàn Sương đã đứng dậy.
Trong lòng tôi thoáng dâng lên một tia vui mừng – tôi biết mà, Hàn Sương sẽ không từ chối tôi đâu.
Nhưng tôi không ngờ, Hàn Sương lại không hề liếc tôi một cái, mà quay sang nói với người đàn ông đối diện: "Tôi ăn xong rồi, còn anh?"
Cô ấy bước ngang qua tôi, đi lướt như người xa lạ.
20
Khi tôi thanh toán xong đuổi theo ra ngoài, Hàn Sương đã ngồi vào xe của người đàn ông kia.
Tôi vội vàng gọi một chiếc taxi đậu bên cạnh, bám theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!