Chương 6: (Vô Đề)

16

Cảm xúc thật sự có ảnh hưởng rất lớn đến con người.

Đang làm thêm giữa chừng, tôi bất ngờ lên cơn sốt cao.

Đồng nghiệp trong công ty đưa tôi về tận cửa nhà, nhấn chuông mấy lần cũng không ai trả lời.

Tôi gượng cười đầy lúng túng, tiễn đồng nghiệp đi.

Cửa mở ra, trong nhà bừa bộn vô cùng.

Giày cao gót ở cửa vẫn nằm mỗi chiếc một nơi, bên đông một chiếc, bên tây một chiếc.

Nhất Phiến Băng Tâm

Trên bàn ăn là hộp đồ ăn ngoài ăn xong chưa dọn, trên ghế sofa là đống quần áo bẩn thay ra, dưới thảm là bao bì và vụn khoai tây chiên.

Cuộc sống của tôi không biết từ lúc nào lại trở nên bừa bộn và tồi tệ như thế này.

Tôi gọi điện cho Phương Hạ, phải gọi mấy lần mới có người nghe máy.

Bên kia điện thoại là tiếng nhạc ồn ào của quán bar.

Phương Hạ gào lên: "Em đang chơi bên ngoài, đợi em về rồi nói sau nhé."

Tôi còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị dập máy.

Tôi khẽ cười cay đắng.

Trong đầu lại vang lên lời ba mẹ nói sau lần đầu tiên gặp Phương Hạ ở nhà.

"Con nhìn lại cái nhà bây giờ của con đi, còn ra dáng cái nhà nữa không?"

Tôi gần như lập tức phản bác.

"Sao lại không phải nhà chứ, con yêu Phương Hạ, cô ấy ở đâu thì nơi đó là nhà, cho dù là ổ chó con cũng cam lòng."

Tôi đá văng túi rác dưới chân.

Kéo ngăn kéo dưới kệ tivi ra, bên trong nhét đầy thuốc men, từng hộp thuốc đều được dán nhãn cẩn thận.

Thật ra, điện thoại của Hàn Sương chỉ không liên lạc được khi cô ấy đang ngồi xử án.

Xử xong phiên tòa, cô ấy luôn là người đầu tiên gọi lại cho tôi.

Tan làm, cô ấy cũng luôn về nhà.

Lúc tôi bị bệnh, cô ấy sẵn sàng gác lại mọi việc, chăm sóc tôi cẩn thận.

Tính cách cô ấy điềm đạm, lời lẽ quan tâm cũng không nhiều, nhưng lại luôn chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.

Có lẽ là do sốt đến mụ mị đầu óc.

Tôi lại lỡ gọi điện cho Hàn Sương.

17

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!