13
Tôi mới biết, cậu tôi đang vướng vào một vụ kiện tụng.
"Ba mẹ đã tìm Hàn Sương rồi sao?"
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi hỏi họ.
Nhưng họ vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, khiến tôi chẳng hiểu ra sao.
"Gọi điện cho nó thì không được, đến tận chỗ làm cũng không gặp."
"Nghe đồng nghiệp nó nói là nó xin nghỉ phép rồi."
Tôi cau mày.
Hàn Sương là người mê công việc như vậy, mà lại xin nghỉ phép.
Xem ra chuyện ly hôn không phải là do Hàn Sương nói với ba mẹ tôi.
Có lẽ là ba mẹ tưởng cô ấy đang ở nhà, nên tìm đến tận nơi, và đã gặp phải Phương Hạ.
Tôi cũng không hỏi thêm chi tiết nữa.
Buổi chiều tôi đã hứa sẽ cùng Phương Hạ đi trượt tuyết.
Vì vậy trước khi rời đi, tôi đưa cho ba mẹ một số điện thoại của luật sư.
"Bảo cậu gọi cho người này."
"Rất có tiếng trong ngành, gần như chưa thua kiện bao giờ."
"Đừng tìm Hàn Sương nữa."
Tôi không muốn có liên hệ gì với Hàn Sương nữa.
Cũng không muốn người nhà mình dính dáng gì đến cô ấy.
Chỉ là tôi không ngờ, người mà tôi không muốn dây dưa nhất… lại xuất hiện ngay tại khu trượt tuyết mà tôi và Phương Hạ đến.
Vừa bước vào khu trượt tuyết, tôi liền nhìn thấy Hàn Sương.
Cô ấy gần như lướt vụt qua trước mắt tôi, tốc độ rất nhanh, hai đường vệt dài kéo theo làn tuyết mù mịt tung lên.
Cảnh tượng ấy khiến tôi hơi ngây người.
Tôi rõ ràng nhớ cô ấy từng nói mình không biết trượt tuyết.
Hơn nữa, cuối tuần cô ấy thường không phải tăng ca xử lý hồ sơ thì cũng ở nhà, hoặc đến quán cà phê, thư viện đọc sách.
Có lẽ ánh mắt tôi nhìn quá rõ ràng, nên Phương Hạ cũng để ý thấy.
Cô ấy bĩu môi hỏi tôi: "Hồi nãy người đó là vợ cũ của anh phải không?"
Tôi sững lại, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Khi nhìn kỹ lại một lần nữa, toàn bộ khu trượt tuyết dường như chưa từng xuất hiện bóng dáng của Hàn Sương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!