10
Hàn Sương có lẽ chính là kiểu "hiền thê lương mẫu" mà người ta hay nhắc đến.
Làm việc chu đáo, cẩn thận, mà lại chẳng bao giờ nổi nóng.
Ngay cả lần cô ấy tận mắt nhìn thấy tôi và Phương Hạ hôn nhau trong bãi đỗ xe, cô ấy cũng không nổi giận.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó.
Rõ ràng trong ánh mắt của cô ấy là tràn đầy sự không thể tin nổi.
Vậy mà khi tôi lên nhà, cô ấy vẫn như thường lệ chuẩn bị sẵn bữa tối, ngồi chờ tôi trên ghế sofa.
Khoảnh khắc đó, thật ra tôi rất muốn hỏi cô ấy.
Hỏi xem liệu cô ấy có từng yêu tôi hay không.
Không có người phụ nữ nào có thể chịu được cảnh người đàn ông của mình thân mật với người khác.
Vậy mà cô ấy lại chẳng hỏi lấy một câu.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi rửa tay, rồi múc cơm cho tôi.
Phương Hạ nói: "Cô ấy đã thấy rồi, nếu hôm nay anh còn không đề cập đến chuyện ly hôn, thì chúng ta chia tay đi."
Tôi không thể chịu nổi khi nghe Phương Hạ nói chia tay.
Thế nên tôi đã thú nhận với Hàn Sương.
Bữa cơm hôm đó là bữa ăn khiến tôi thấp thỏm nhất trong cuộc đời.
"Chúng ta ly hôn đi, được không?"
Tôi hỏi Hàn Sương.
Tay cầm đũa của cô ấy chỉ khựng lại một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Hàn Sương thậm chí còn không hỏi tôi, người phụ nữ dưới lầu khi nãy là ai, tôi và cô ta bắt đầu từ khi nào.
"Khi nào soạn xong thỏa thuận ly hôn thì nói với tôi, tối nay anh ngủ phòng nhỏ."
Nhất Phiến Băng Tâm
"Nhớ bỏ bát đũa vào máy rửa bát."
Ăn xong, Hàn Sương liền trở về phòng ngủ.
Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn bát đũa trên bàn, rồi nhắc tôi.
Thật ra trước khi cưới, chúng tôi từng thống nhất một điều.
Cưới xong, cô ấy sẽ nấu cơm, còn tôi rửa bát.
Về sau tôi ngại phiền, mua máy rửa bát, nên thành ra ăn xong là cô ấy bỏ bát đũa vào máy.
Cô ấy dường như lúc nào cũng chẳng có chút tính khí nào cả.
Ngay cả khi ly hôn… cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!