07
"Thì do người ta còn trẻ mà."
"Anh Chúc, sự trẻ đẹp ấy là phải dùng tiền để nuôi đấy."
"Nếu không thì anh nói xem, một cô bé vừa mới tốt nghiệp đại học thì có thể ham cái gì ở anh chứ?"
Bạn tôi vừa nói vừa rót thêm rượu vào ly của tôi.
Vài ngày trước, tôi và Phương Hạ đã có cuộc cãi vã đầu tiên kể từ khi quen nhau.
Dù không quá căng thẳng, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Tôi biết rồi."
"Tôi cũng đâu có nói cô ấy ham tiền hay tiêu xài hoang phí, chỉ là…"
Chỉ là khi nhìn thấy hóa đơn thẻ tín dụng với con số khổng lồ, tôi đã không kiềm được cơn giận.
Phương Hạ rất mê đồ xa xỉ.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, tất cả quần áo, vật dụng đều là hàng hiệu.
Chuyện này trước khi cưới tôi phần lớn cũng đã biết.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy có thể trong vòng một tháng liền tậu về mấy mẫu túi xách hàng hiệu giới hạn, thậm chí có cái còn chưa mở cả túi vải chống bụi.
Tủ giày, phòng thay đồ trong nhà cũng đã bị cô ấy nhét đầy ắp.
"Thôi vậy."
"Tôi cũng không biết nên nói sao nữa."
Tôi uống cạn ly rượu trước mặt, lắc đầu thở dài.
Bạn tôi cười cười: "Trước kia chị dâu không cần, anh cứ ép phải tặng. Bây giờ đến lượt Phương Hạ mua, thì anh lại không vui rồi."
Có lẽ vì đã quá lâu rồi không nghe ai nhắc đến chuyện của Hàn Sương.
Tôi sững người trong giây lát.
Trong đầu vụt qua từng cảnh tượng lúc trước khi tặng quà cho Hàn Sương.
"Đã nói là đừng mua túi xách nữa mà, em đeo đi làm cũng không tiện, hay là trả lại đi."
"Để dành tiền, nghỉ lễ rồi đưa ba mẹ đi du lịch cũng được mà."
Sau đó đúng là chúng tôi đã đi du lịch mấy lần.
Tôi nhíu mày, như vừa chợt nhận ra điều gì.
Chi phí cho những chuyến đi đó, gần như toàn là Hàn Sương dùng thẻ lương của chính mình để thanh toán.
08
Cuộc gọi của Phương Hạ đến khi buổi nhậu gần như sắp tàn.
Tôi ngập ngừng một lúc, mãi đến cuộc gọi thứ ba của cô ấy, tôi mới bấm nút nghe máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!