Chương 2: (Vô Đề)

04

Tôi gặp Phương Hạ lần đầu tiên trong một buổi cắm trại.

Hôm đó là cuối tuần.

Bạn bè rủ tôi và Hàn Sương tham gia một hoạt động ngoài trời.

Hàn Sương lúc nào cũng làm tụt hứng, nói rằng phải tăng ca để xử lý hồ sơ.

May mà cô ấy không đi, nhưng cũng không cấm cản tôi.

Vì vậy lần đó, tôi đã gặp Phương Hạ – một cô gái hoạt bát, vui tươi.

Có lẽ là cơn mưa rào trong cơn hạn lâu ngày, hoặc cũng có thể là tình yêu đích thực cuối cùng đã đến.

Nụ cười của Phương Hạ gần như ngay lập tức làm tim tôi rung động.

Cô ấy đi đến đâu, nơi đó liền tràn đầy sức sống.

Từ sau hôm đó, trong đầu tôi toàn là hình ảnh nụ cười của Phương Hạ, với hai lúm đồng tiền sâu và đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Chúng tôi trao đổi cách liên lạc, thỉnh thoảng nhắn tin trò chuyện vài câu.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ mập mờ với Phương Hạ.

Nhưng lại không thể ngăn mình bị cuốn hút bởi những ý tưởng mới lạ và sự nhiệt tình của cô ấy.

Thế giới của cô ấy rực rỡ sắc màu, hoàn toàn trái ngược với Hàn Sương.

Giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn lên từng đợt sóng trong lòng tôi.

Những cuối tuần sau đó, tôi đều cùng Phương Hạ đi chơi khắp nơi.

Hàn Sương chưa bao giờ hỏi han gì.

Cô ấy chỉ nhắc tôi đi đường cẩn thận.

Con người cô ấy giống như công việc của cô ấy – tẻ nhạt và vô vị.

Phương Hạ thì luôn tràn đầy ngưỡng mộ mà khen ngợi: "Nhưng chị là thẩm phán mà! Giỏi thật đó!"

Thậm chí cô ấy còn nhắc nhở tôi: "Người đàn ông không yêu vợ mình thì chẳng phải người tốt đâu."

Nhất Phiến Băng Tâm

Phương Hạ càng nói như vậy, tôi lại càng không thể kiềm chế tình cảm ngày càng mãnh liệt dành cho cô ấy.

Cho đến khi cô ấy cuối cùng cũng đồng ý ở bên tôi.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò thường xuyên, chìm đắm trong tình yêu.

Tôi cũng hứa với cô ấy rằng sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Hàn Sương.

05

Cuối tuần.

Lần đầu tiên Phương Hạ dẫn tôi về ra mắt ba mẹ cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!