Chương 11: (Vô Đề)

31

Phương Hạ theo tôi về nhà suốt dọc đường.

Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa hẳn lên.

Ngay cả chậu cây xanh ngoài ban công vốn đã héo rũ từ lâu cũng được thay mới.

Trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh.

Phương Hạ chạy nhanh tới: "Em nấu xong từ lâu rồi, chỉ cần hâm lại trong lò vi sóng là được, chờ em chút."

Lò vi sóng "đinh" một tiếng rồi lại một tiếng.

Tôi bực bội bước vào nhà vệ sinh.

Rít đến điếu thuốc thứ ba, Phương Hạ đi đến gõ cửa.

Cô ta dịu giọng:

"Chồng ơi, cơm nấu xong rồi."

"Anh ra ăn có được không, ăn xong bữa này em sẽ không làm phiền anh nữa."

Nghe đến câu này, tôi bước ra ngoài.

Cô ta gắp thức ăn, xới cơm cho tôi, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh của Hàn Sương.

Tôi cũng không hiểu vì sao.

Càng ăn, trong người tôi càng thấy nóng bừng, khó chịu.

Tôi dường như đã nhìn thấy Hàn Sương.

Tôi không kìm được mà ôm chầm lấy cô ấy, điên cuồng suốt một đêm.

Đêm đó, Hàn Sương chủ động vô cùng.

Tôi rất kích động.

Kích động vì cô ấy đã trở về, kích động vì cô ấy vẫn bằng lòng lên giường với tôi.

Nhưng tất cả những điều đó đều bị Phương Hạ phá hủy.

Khi tỉnh dậy, tôi không thấy Hàn Sương mà tôi hằng mong nhớ, chỉ thấy Phương Hạ vẫn còn đang ngủ say.

Tôi giận dữ đẩy cô ta ra, vừa tức vừa hối hận.

May là Phương Hạ không tiếp tục dây dưa.

Cô ta vừa khóc vừa lôi quần áo mặc bừa vào người, vội vã rời khỏi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ngờ đến phiên hòa giải trước phiên tòa hai tháng sau, cô ta lại nói rằng mình đã có thai.

32

Tôi có linh cảm đứa bé không phải là con tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!