28
Sau hôm đó, tôi như phát điên, cố gắng tìm cho bằng được Hàn Sương.
Những quán cà phê và thư viện cô ấy hay lui tới đều không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi hỏi những đồng nghiệp, bạn bè mà tôi từng quen biết có liên quan đến cô ấy, không một ai biết tung tích của cô.
Tôi không ngờ, ngay cả một cơ hội để nói lời xin lỗi với Hàn Sương… tôi cũng không có.
Tôi lại nhốt mình trong nhà.
Trong thời gian đó, Phương Hạ có quay lại vài lần.
Cô ta dọn đi không ít đồ đạc, tôi chẳng còn sức đâu mà để ý, mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi nghe thấy cô ta gọi điện hẹn bạn đến quán bar, tôi bỗng ngồi bật dậy, trong đầu loé lên một ý nghĩ.
Tôi đến quán bar nơi Hàn Sương từng hát.
Tôi chờ ở đó suốt mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được ông chủ quán bar – người đàn ông đã ăn nướng cùng Hàn Sương hôm đó.
Thấy tôi, anh ta hoàn toàn không ngạc nhiên.
"Cậu đến tìm Hàn Sương à?"
Anh ta rót cho tôi một ly rượu.
Tôi gật đầu: "Anh biết cô ấy đi đâu rồi đúng không, làm ơn nói cho tôi biết."
Người đàn ông khẽ bật cười, lắc đầu.
"Không biết."
"Cô ấy nói muốn về nhà một chuyến, còn nhà cô ấy ở đâu thì tôi chịu."
Tôi ngẩn người trong giây lát, trong đầu như có điều gì đó loé lên, nhưng lại không sao nắm bắt được.
Hàn Sương đã từng kể với tôi.
Quê nhà của cô ấy.
Đó là năm đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn, cô ấy nói muốn về quê một chuyến.
Tứ Xuyên, quá xa.
Nghe nói còn nằm trong núi, giao thông cực kỳ bất tiện.
Lúc đó tôi định sẽ đi cùng Hàn Sương.
Nhưng bố mẹ tôi lo lắng đường núi nguy hiểm, nên bảo Hàn Sương tự đi một mình.
Từ đó về sau, Hàn Sương chưa từng nhắc lại chuyện muốn tôi cùng cô ấy về quê nữa.
"Cái này đưa cho cậu."
"Hàn Sương nói cậu có thể sẽ đến tìm cô ấy, nhờ tôi chuyển lại."
29
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!