Chương 50: Hoàn chính văn

Một điều không hay khi đến chỗ của Cố Thành Chu là sẽ có người tiến tới làm quen, cả nam lẫn nữ.

Sở Vị còn chưa kịp nói gì, một người xuất hiện phía sau người đàn ông kia, một tay đặt lên vai anh ta.

Là Sở Thanh đã tới.

Dù mới 15 tuổi, nhưng cậu bé đã rất cao, hơn hẳn người đàn ông kia nửa cái đầu.

"Anh tôi chơi bóng không cần anh dạy. Mùi gì thế này, thối chết đi được. Tránh xa bọn tôi ra một chút," giọng Sở Thanh trong thời kỳ vỡ giọng có chút khàn, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần khí thế.

"Này cậu…" người đàn ông kia có chút tức giận, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của Sở Thanh thì sững lại.

Khi Sở Thanh không cười, vẻ ngoài của cậu càng giống Sở Việt Xuyên.

"Là em trai của Việt Xuyên đấy. Tôi đã bảo cậu đừng gây rắc rối rồi," Cố Thành Chu lạnh nhạt nói.

Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi, lùi lại vài bước.

"Tôi không có ý gì, chỉ là muốn làm bạn. Xin lỗi đã làm phiền, các cậu cứ chơi đi," người đàn ông kia vội nói rồi rời đi.

"Cũng còn có chút tinh mắt," Sở Thanh giơ nắm đấm lên.

"Vận động nhiều vào, đừng nghĩ đến chuyện đánh nhau!" Sở Vị ấn nắm đấm của Sở Thanh xuống, đưa khăn và cốc nước cho cậu.

Sở Thanh gãi đầu, trong chớp mắt biến thành một thiếu niên ngây ngô và trong sáng.

Sở Thanh uống nước xong lại chơi thêm vài ván. Khi đã tiêu hao gần hết thể lực, cũng đến lúc họ phải ra về.

Sở Vị đi tắm và thay quần áo, gặp một người quản lý ở đây. Vì là người quen nên họ nói chuyện vài câu.

Người này được Sở Vị giới thiệu đến đây làm việc. Ở đời sau, anh ta là một người quản lý chuyên nghiệp rất giỏi.

Lúc đó, anh ta khá chán nản. Có được công việc này, anh ta rất biết ơn Sở Vị.

Dựa vào năng lực của mình, anh ta đã giúp Cố Thành Chu quản lý rất tốt, và đã làm đến vị trí phó quản lý, chỉ sau Cố Thành Chu.

"Anh, em xong rồi, chúng ta đi thôi," Sở Thanh đi ra, thấy Sở Vị đang nói chuyện với người quản lý, có chút không vui.

Sở Vị vẫy tay chào tạm biệt người kia, rồi cùng Sở Thanh rời đi.

Sở Thanh không giấu được sự buồn bực trên mặt, vẻ mặt như có điều muốn nói nhưng lại thôi, rất dễ nhận ra.

"Sao thế, trông không vui lắm, có chuyện gì không thể nói với anh à?" Sở Vị hỏi Sở Thanh.

"…Không có không vui mà. Không có chuyện gì đâu, làm gì có chuyện gì?" Sở Thanh nói, trong lúc nói chuyện lại nhìn sang chỗ khác.

Sở Vị có chút buồn cười, đang định hỏi lại Sở Thanh, thì cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình. Anh quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Là Sở Việt Xuyên!

Áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây và thắt lưng, trông có vẻ già dặn một chút. Nhưng với vóc dáng đẹp, cơ bắp cân đối, cùng với tỉ lệ vai rộng chân dài của một người đàn ông trưởng thành, anh đứng ở đó cũng như đang chụp ảnh tạp chí vậy.

"Anh!" Sở Vị vui mừng suýt nhảy cẫng lên, bước nhanh đến trước mặt Sở Việt Xuyên.

Sở Thanh cũng phát hiện ra Sở Việt Xuyên và bước đến gần.

Sở Việt Xuyên nhìn hai người và mỉm cười.

"Nghe ông nội nói hai đứa đến đây chơi, anh vừa định đến đón thì hai đứa đã ra rồi," Sở Việt Xuyên nói, một tay nắm lấy Sở Vị, tay còn lại nắm lấy Sở Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!