"Anh làm khi nào thế?" Sở Vị rất bất ngờ khi nhìn thấy.
Ngoài thời gian đi học, hai người luôn quấn quýt bên nhau, Sở Việt Xuyên chỉ hỏi cậu vài câu, đã làm ra hiệu ứng mà cậu muốn.
"Lúc em ngủ. Đẹp không? Anh có thể điều chỉnh, dịu hơn một chút, hoặc chuyển đổi nhanh hơn." Sở Việt Xuyên cười nói.
Sở Vị nhìn kỹ mắt Sở Việt Xuyên, đáy mắt quả thực có chút xanh lên.
Da của Sở Việt Xuyên thâm, không nhìn kỹ, cũng không thấy.
Kiếp trước khi Sở Vị trưởng thành, Tống Dực Dương nói muốn dẫn cậu đi phòng khiêu vũ để mở mang, còn bị Sở Việt Xuyên mắng một trận rồi đuổi đi. Vậy mà giờ đây, anh ấy lại tự tay làm ra một không gian như phòng khiêu vũ cho cậu.
"Không được thức đêm nữa!" Sở Vị hôn một cái lên má Sở Việt Xuyên rồi nói, sau đó đi xem đèn cầu.
Sở Vị tò mò thử một chút, điều chỉnh ánh sáng dịu nhẹ, trước tiên thả một đoạn nhạc có tiết tấu chậm rãi.
Trong phim truyền hình sẽ có nam chính và nữ chính khiêu vũ, nam chính sẽ không biết nhảy, nữ chính sẽ chỉ cho nam chính nhảy thế nào. Sở Vị nhớ lại một vài điểm chính.
Sở Vị kéo Sở Việt Xuyên trước tiên thử xem.
Sở Vị giúp mình và Sở Việt Xuyên chuẩn bị vị trí thật tốt, dạy Sở Việt Xuyên nhảy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị, lại muốn hôn cậu.
Sở Vị chú ý dưới chân, phát hiện Sở Việt Xuyên động tác trì độn, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Sở Việt Xuyên, không lên tiếng, ánh mắt trong nháy mắt quấn quýt.
Bất giác, môi dính vào cùng nhau hôn, ấm lên, theo âm nhạc chầm chậm nhẹ nhàng rung động.
Hôn quá tập trung, mãi đến tận khi nghe được tiếng của Sở Thanh.
"Anh, Tô đại ca bọn họ đến rồi!" Sở Thanh tới gõ cửa, còn biết gõ cửa.
"Đúng rồi, đã mời Thành ca bọn họ đến! Em còn muốn gọi ông nội và mọi người cũng đến thử xem khiêu vũ. Còn có hoa quả cùng đồ uống chưa bưng tới." Sở Vị mau mau buông Sở Việt Xuyên.
"Không vội, anh ra đi đón người, sẽ đem đồ vào." Sở Việt Xuyên kéo Sở Vị, cho Sở Vị sửa sang lại tóc cùng quần áo.
"Em cũng đi ra ngoài, gia gia hai người họ, anh sẽ đi gọi." Sở Vị nói, đi ra ngoài trước hết để cho Sở Thanh đi vào chơi đùa, cậu cùng Sở Việt Xuyên ra đi đón người.
Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Thành Chu bọn họ, còn nhìn thấy Tống Dực Dương.
"Trên đường đụng tới bọn họ liền đồng thời đi chung đến đây. Hai người các cậu, chuyện thú vị cũng không gọi tôi, có chút không có suy nghĩ a." Tống Dực Dương mang theo một túi hoa quả nói.
Một mình hắn vô vị, đến Sở Vị bọn họ nơi này ăn ké cơm.
"Cậu còn dùng mời? Này không phải không mời mà tới sao?" Sở Việt Xuyên cười nói.
"Khà khà, vậy cũng là, mau mau đi vào, để tôi mở mang." Tống Dực Dương nói đi vào bên trong.
Không có cố ý mời Tống Dực Dương, chủ yếu là lần này là khiêu vũ, hơn nữa bọn họ nơi này không có nữ sinh.
Tống Dực Dương vẫn là ngây thơ chính trực nam, không biết có thể hay không nhìn ra cái gì, nhìn ra thì sau này sẽ là thái độ gì.
"Không có chuyện gì, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, chính hắn tiêu hóa đi, sớm muộn gì cũng phải biết." Sở Việt Xuyên cùng Sở Vị nói một câu, nhận đồ vật trong tay Tô Nghị Lâm rồi đi vào.
Mối quan hệ của Sở Việt Xuyên cùng Tống Dực Dương so với Cố Thành Chu còn tốt hơn.
Đối với Tống Dực Dương, bọn họ cũng không nghĩ vẫn gạt.
Sở Vị cũng hi vọng Tống Dực Dương có thể tiếp nhận được việc cậu cùng Sở Việt Xuyên yêu nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!