Chương 47: (Vô Đề)

Sở Việt Xuyên vì một người thầy kéo dài thời gian giảng dạy, lại phái anh đi đưa tài liệu nên lo lắng Sở Vị không có ai đón. Vừa xuống lầu nhìn thấy cậu, anh vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa đổ mồ hôi hột. Đồng thời, khi thấy Sở Vị ngồi xe đạp của người khác đến, một cảm giác quen thuộc ùa đến.

Sở Việt Xuyên biết rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác kỳ lạ và bá đạo cứ chiếm trọn tâm trí anh.

"Bạn học Liêu, hôm nay cảm ơn cậu. Đây là anh trai tôi, Sở Việt Xuyên." Sở Vị giới thiệu Liêu Dật Văn và Sở Việt Xuyên với nhau.

Ba người không nói chuyện lâu vì Sở Việt Xuyên còn phải đi giao tài liệu, nên anh đưa Sở Vị đi trước.

Sở Vị xem Sở Việt Xuyên không lên tiếng còn có vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, muốn hỏi một chút Sở Việt Xuyên làm sao, bất quá xung quanh nhiều người, lại muốn đi đến tòa nhà văn phòng của giáo sư nên đành tạm thời không hỏi.

Trên đường đến tòa nhà văn phòng, họ gặp vài người, tất cả đều quen biết Sở Việt Xuyên và chào hỏi anh một cách thân mật.

Có một người cũng đi đến tòa nhà văn phòng, anh ấy trò chuyện với Sở Việt Xuyên về một dự án trong học viện, họ nói chuyện về kỹ thuật suốt cả quãng đường.

Tâm trạng vốn đang tốt của Sở Vị cũng trở nên không vui.

Trong số những người họ gặp có vài nữ sinh, ánh mắt nhìn Sở Việt Xuyên vừa ngại ngùng vừa bạo dạn, rất đỗi quen thuộc, giống hệt những người từng để mắt đến anh ở Đào Câu.

Còn người đang nói chuyện với Sở Việt Xuyên thì có vẻ như họ có rất nhiều chủ đề chung.

Sở Việt Xuyên mang tài liệu trở về, đang ngồi thẫn thờ trên ghế dài dưới lầu làm việc, trông có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

"Làm sao? Có phải là ngày hôm nay anh đã làm..." Sở Việt Xuyên nói.

"Không phải... Bởi vì anh rất được hoan nghênh. Chị gái vừa nãy nói chuyện về chuyên ngành với anh, anh nói chuyện rất nhiều." Sở Vị dừng lại một chút, nói khẽ.

Nói xong rồi có sao nói vậy, cậu liền không cất giấu, bằng không, cậu có cảm giác Sở Việt Xuyên sẽ không biết mình đang suy nghĩ gì.

Sở Việt Xuyên nhìn vào mắt Sở Vị, trong khoảnh khắc đó, có cảm giác như có điều gì đó đang bùng nổ trong lồng ngực anh.

Còn Sở Vị thì cảm thấy, có lẽ lúc nãy cậu cũng đã có cảm giác tương tự như anh.

"... Vị Vị, đi theo anh." Sở Việt Xuyên kéo tay Sở Vị, nói.

"Đi đâu?" Sở Vị ngẩng đầu nhìn anh.

Sở Việt Xuyên không nói thêm gì, chỉ kéo cậu đi vào tòa nhà văn phòng, lên tầng hai, mở cửa một căn phòng rồi khóa trái lại.

Cửa vừa đóng, Sở Vị đã bị anh ôm chặt lấy, rồi đôi môi bị chiếm giữ bởi một nụ hôn.

Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Sở Vị đắm chìm, ngẩn ngơ, thậm chí quên mất rằng nơi đây là tòa nhà văn phòng trong trường, chỉ cách một bức tường là giáo viên đang làm việc.

Một lúc sau, chân tay cậu mềm nhũn, được Sở Việt Xuyên đỡ lấy, ôm vào lòng. Hai người trán tựa trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt không rời.

"Vị Vị, thì ra em là một bình giấm chua nhỏ." Sở Việt Xuyên khẽ nói. Sở Vị bĩu môi, có chút không cam lòng thừa nhận.

"Thật ra, anh còn tệ hơn em nhiều. Lúc nãy thấy em ngồi sau xe đạp của Liêu Dật Văn, lòng anh khó chịu không tả nổi. Chỉ cần thấy Tống Dực Dương chạm vào em một chút, anh đã muốn đánh cậu ta. Nhìn thấy Triệu Mộng Tây gọi em thân mật là 'Vị Vị', anh cũng khó chịu..."

Sở Việt Xuyên tiếp tục nói.

Nghe đến đây, mắt Sở Vị dần mở to.

Chẳng trách lúc nãy anh ấy không vui.

Anh ấy đang ghen! Lại còn ghen đến vô lý như vậy, người nào cũng ghen!

Sở Vị nhìn vẻ mặt Sở Việt Xuyên lúc này, vừa buồn cười, lại vừa thấy xót xa.

"Nếu sau này có chuyện gì khiến em khó chịu, cứ nói thẳng với anh như lần này. Em đừng..." – lời Sở Việt Xuyên chưa dứt đã bị môi Sở Vị chặn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!