Chương 45: (Vô Đề)

Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên đi vào, rất tự nhiên đưa hai tay ra muốn ôm anh.

Sở Việt Xuyên xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh, cởi áo khoác, lên giường sưởi ôm lấy Sở Vị.

Sở Vị nâng mặt Sở Việt Xuyên lên muốn hôn anh, nhưng Sở Việt Xuyên lại đè môi cậu lại.

"Vị Vị, có chuyện này anh muốn nói với em." Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói.

"Anh, còn có chuyện gì?" Sở Vị hỏi, hơi nghi hoặc một chút, nhìn ánh mắt Sở Việt Xuyên, rõ ràng là muốn hôn cậu, ban ngày nhịn một ngày, giờ này còn muốn nói chuyện gì nữa?

Là ban ngày chưa nói xong sao?

"Vị Vị, anh biết, kiếp trước đối với em rất quan trọng. Em sẽ không quên, cũng không thể quên. Nhưng đối với người và sự việc hiện tại, anh hy vọng em không mang theo gánh nặng kiếp trước như vậy. Em không phải đến để báo ơn, em mới là phúc báo của anh. Em đối với anh ở kiếp trước, cũng là phúc báo. Mất đi tất cả, em vẫn là chỗ dựa để anh sống tiếp. Mặc kệ là anh lúc đó, hay là anh hiện tại, đều hy vọng Vị Vị của anh, có thể hài lòng, có thể hạnh phúc, làm chính mình. Em có hiểu anh nói không?"

Sở Việt Xuyên nói một tràng dài, ngữ khí và ánh mắt đều rất chăm chú.

Sở Việt Xuyên cũng không quen biểu đạt, những điều này là những lời thật lòng sau khi anh suy nghĩ lại gần đây.

Anh thích Sở Vị, nhưng anh không biết Sở Vị có phân biệt rõ khái niệm của mình thích Sở Vị và Sở Vị thích anh không.

Nếu chỉ là vì kiếp trước anh đối xử tốt với cậu, chỉ là muốn báo ơn, có thể đem tất cả thậm chí cả tình yêu của mình cũng cho mình, Sở Việt Xuyên nghĩ đến đều vô cùng đau lòng.

Anh không muốn Sở Vị làm khổ chính mình.

Không muốn Sở Vị chỉ vì muốn anh hài lòng, để anh hạnh phúc, mà quên đi cảm nhận của chính mình.

Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên ngẩn ra, cậu chưa bao giờ nghĩ tới những điều này.

"Em muốn hôn anh, em muốn anh vui, thật sao? Em có vui không? Anh hôn em, em có thích không?" Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nhẹ giọng nói, ngón tay ở trên bờ môi mềm mại của Sở Vị nhẹ nhàng chạm vào.

Anh muốn xác nhận.

Nếu như khuyên Sở Vị hậu quả là Sở Vị nghĩ thông suốt rồi, rời xa anh...

Vậy thì, anh sẽ một lần nữa đoạt cậu về.

Sở Vị bị hỏi, gò má hơi ửng hồng.

Hôn Sở Việt Xuyên, tự nhiên là muốn anh vui.

Chính cậu có thích không?

"Em thích." Sở Vị dừng một chút nói.

Chuyện này có thể làm cho Sở Việt Xuyên vui, Sở Việt Xuyên hôn cậu lúc ấy, rất ôn nhu, rất thoải mái, cậu, thực ra cũng là thích...

Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị trong nháy mắt đỏ thêm mấy phần mặt, đưa tay sờ sờ đầu Sở Vị, khóe miệng nhếch lên.

"Vậy thì tốt. Anh biết, không thể ngay lập tức sẽ thay đổi, có thể bắt đầu từ bây giờ." Sở Việt Xuyên nói, đem Sở Vị kéo ra, ngồi trên đùi, tầm mắt cùng Sở Vị ngang tầm.

Sở Vị cảm giác trái tim mình bị đập mạnh một cái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Việt Xuyên đối diện cậu, đôi mắt đen láy sáng quắc nhìn chăm chú cậu.

Sau đó, từ từ phóng to, môi bị hôn.

Sở Vị cảm giác nụ hôn này không giống lắm với bình thường.

Hôn đặc biệt ôn nhu, lại đặc biệt có ý muốn sở hữu.

Ôm lấy đầu lưỡi cậu, chua xót tê tê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!