Có lẽ là những lời Sở Vị đã nói, tối hôm đó Sở Việt Xuyên nằm mơ, trong mơ Sở Vị trở nên rất nhỏ, chỉ hơn một mét một chút, là một đứa bé tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mắt to đen láy, trong mắt chỉ có một người đàn ông khuôn mặt mờ ảo, người đàn ông đi đâu, cậu liền theo đó, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại.
Sở Vị nhỏ bị bệnh, người đàn ông trời chưa sáng đã đưa Sở Vị nhỏ ra ngoài, tìm thầy thuốc xem bệnh, quỳ trước một ngôi nhà cũ nát dập đầu, một cái rồi lại một cái.
Sở Vị nhỏ rơi nước mắt lắc đầu với người đàn ông. Người đàn ông che mắt Sở Vị nhỏ lại.
Từ trong căn nhà cũ nát kia không lâu sau đi ra một người, khiến Sở Việt Xuyên đang đứng ngoài quan sát giật mình, hóa ra là Tạ Tân Nho.
Tạ Tân Nho có chút bất đắc dĩ vẫy tay bảo người đàn ông kia đưa Sở Vị nhỏ vào phòng.
Hình ảnh quay một cái, Sở Vị nhỏ cao hơn một chút, đứng trên ghế đẩu xào rau nấu cơm, nhìn thấy người đàn ông trở về, liền nhảy xuống ôm lấy người đàn ông, vẫn vô cùng bám người...
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, Sở Vị nhỏ dần lớn lên, trở thành dáng vẻ mà Sở Việt Xuyên quen thuộc.
Người đàn ông kia trước sau là người quan trọng nhất trong cuộc đời Sở Vị, Sở Vị ỷ lại anh ta, thân cận anh ta như thể anh ta là tất cả của cậu.
Sở Việt Xuyên chìm trong mơ, tâm trạng bị bao phủ bởi một cảm giác kỳ lạ, phiền muộn, mất mát.
Mãi đến khi bên cạnh có động tĩnh, cánh tay bị kéo, mở mắt ra nhìn thấy Sở Vị.
Sở Vị thật sự, ấm áp và mềm mại, kéo Sở Việt Xuyên từ giấc mơ về hiện thực.
Giấc mơ dài lâu kia, địa điểm dường như là Đào Câu, xung quanh cũng đều là người quen, sao có thể là thật được?
Sở Việt Xuyên ôm chặt Sở Vị.
"Anh, muốn đi vệ sinh..." Sở Vị bị Sở Việt Xuyên ôm chặt lại, không thể không vỗ vỗ cánh tay anh.
Cánh tay Sở Việt Xuyên ôm Sở Vị buông ra, Sở Vị không mặc áo khoác liền bò ra ngoài, Sở Việt Xuyên đứng dậy cầm áo khoác của Sở Vị khoác lên cho cậu.
Sở Vị bị buồn tiểu mà tỉnh, còn có chút mơ màng, dựa vào ánh sáng yếu ớt chỉ nhìn thấy bô được mở ra, liền tụt quần ngủ tiện lợi.
Tiện lợi xong lập tức có một đôi bàn tay ôm lấy cậu nhét vào chăn ấm áp.
Mãi đến khi lại bị người ôm lấy, nằm trong lồng ngực ấm áp dễ chịu, Sở Vị tỉnh táo hơn không ít, trong khoảnh khắc mặt nóng lên, ngón chân bấu chặt chăn.
"Còn sớm, ngủ thêm một lát." Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên thì anh sờ sờ đầu cậu nói, kéo Sở Vị vào lồng ngực.
Sở Vị nhắm mắt, mặt vùi vào ngực Sở Việt Xuyên, hơi nóng trên mặt dần dần rút đi.
Trong lòng tự an ủi, kiếp trước khi còn bé đều là Sở Việt Xuyên giúp mình tắm rửa thay quần áo, lớn hơn một chút còn cùng đi nhà tắm, cái này tính là gì...
Nhắm mắt lại trong hơi ấm, Sở Vị trong chốc lát lại ngủ thiếp đi.
Khi bên ngoài trời sáng, Sở Việt Xuyên thức dậy trước.
Sở Vị ngủ thêm một lát cũng theo đó dậy.
Chuyện xảy ra tối hôm qua lơ mơ, Sở Vị phần lớn đều không nhớ rõ, chỉ nhớ lại một chút chuyện lúc ở trong nhà vẫn chưa say nặng.
"Anh, tối hôm qua có phải em đã hôn anh trên bàn cơm không? Bị mọi người thấy rồi sao?!" Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên bưng nước nóng vào, vội vàng kéo anh hỏi.
"Chỉ nhớ có thế, còn chuyện khác thì sao?" Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị hỏi.
"Còn có chuyện gì mất mặt hơn nữa sao? Em còn làm gì nữa?" Sở Vị giật mình.
"Không có gì, chỉ hôn lên mặt thôi, mọi người đều biết em say rồi, không để ý, anh rất nhanh đã đưa em về phòng ngủ. Đừng suy nghĩ nhiều." Sở Việt Xuyên nói.
Nhìn vẻ mặt Sở Vị, hiển nhiên không nhớ gì, Sở Việt Xuyên cũng không hỏi nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!