Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên đi ra ngoài, vội vàng xuống giải quyết vấn đề, rửa tay xong thì lập tức chui vào chăn.
"Anh, em xong rồi." Sở Vị gọi, Sở Việt Xuyên đi vào bưng chậu nước và bô ra ngoài.
Sở Vị thở thật sâu vài hơi mới cảm thấy khá hơn một chút. Lúc này Sở Vị mới nhớ ra vật Sở Việt Xuyên đã đeo vào tai mình, đưa tay tháo xuống xem xét tỉ mỉ, đó là một chiếc máy trợ thính dạng đeo vành tai giống như sau này.
"Anh, cái này anh mua à? Nó đắt lắm phải không?" Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên đi vào thì hỏi.
"Không phải, là anh cùng với vị bác sĩ lần trước phối máy trợ thính cho em cùng nhau nghiên cứu. Cái này được điều chỉnh dựa trên thông số của em, mai em đeo cả hai bên thử xem. Đợi có phiên bản cải tiến hơn thì anh lại đưa cho em thử." Sở Việt Xuyên nói.
Ban đầu còn có chút khó chịu, sợ cái thứ nhỏ bé này làm Sở Việt Xuyên tốn nhiều tiền, giờ nó lập tức trở nên thân thương hơn rất nhiều trong mắt Sở Vị.
"Là anh làm à, anh giỏi quá!" Sở Vị trân trọng cầm vật đó trong lòng bàn tay nói.
"Có ích cho em là tốt rồi. Hiện tại pin còn hơi nhỏ, chỉ dùng được sáu tiếng, vẫn đang nghiên cứu loại tốt hơn." Sở Việt Xuyên nói.
"Anh, không cần gấp đâu, có cái này là tốt lắm rồi, không giống cái hộp nặng nề như vậy, cũng không cần dây tai nghe dài thế." Sở Vị nói, cẩn thận đặt đồ vật lên bàn.
Sở Vị nhìn thấy ánh mắt của Sở Việt Xuyên, cảm giác anh vẫn muốn ôm và hôn cậu, nghĩ đến đôi môi sưng tấy và cái lưỡi nói năng không còn lưu loát, cậu đành dập tắt ý nghĩ đó, để mai rồi tính.
"Anh, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, anh đóng cửa tắt đèn nhé." Sở Vị cuốn chăn, trở về vị trí của mình nhìn Sở Việt Xuyên nói.
Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị chui vào chăn thì có chút mất mát, lồng ngực và trên môi đều trống rỗng. Sở Vị thấy tâm trạng Sở Việt Xuyên thay đổi, rồi lại thấy anh ngoan ngoãn đóng cửa tắt đèn, không hiểu sao thấy có chút ngốc nghếch.
Sở Việt Xuyên nằm trong chăn của mình, khoảng cách với Sở Vị gần đến mức có thể nghe được hơi thở và ngửi thấy mùi hương của cậu. Anh rất muốn lại gần Sở Vị một chút nữa.
"Anh, có phải anh lạnh lắm không, muốn chui vào chăn của em à?" Giọng Sở Vị đột nhiên truyền đến.
"…Không, không có, anh không lạnh." Sở Việt Xuyên vội vàng nói. Anh không muốn chui vào chăn của Sở Vị, chỉ là muốn ôm cậu vào lòng…
Trong bóng tối, Sở Việt Xuyên nghe thấy tiếng động, sau đó, cảm giác chăn của mình bị vén ra một góc, một cơ thể mềm mại và ấm áp vô cùng tiến lại gần anh, cuộn vào.
"Anh, anh không lạnh, em lạnh." Sở Vị nói khẽ, không nghe được thì cũng biết Sở Việt Xuyên nói gì, trêu người thật thà có thể làm người thật thà sợ hãi. Không còn cách nào, người chủ động đảm đương vẫn là cậu.
Cơ thể Sở Việt Xuyên căng thẳng, anh rụt lại, cảm giác lúng túng và căng thẳng hơn cả Sở Vị. Điều này khiến Sở Vị thấy khá hơn một chút, cậu đưa tay xoa cổ Sở Việt Xuyên, rồi xoa mặt anh.
"Anh, trước mặt em, anh không cần phải kiềm chế, càng không cần căng thẳng, anh thả lỏng một chút…" Sở Vị nói rồi lại đến gần Sở Việt Xuyên hơn một chút, kết quả là chạm vào…
"…" Lúc này Sở Vị cứng người lại.
"Không cần cảm thấy ngại, chuyện này rất bình thường, chứng tỏ anh là một người trưởng thành khỏe mạnh. Hiện tượng này, em có thể giúp anh làm dịu, tin vào sự chuyên nghiệp của em." Chỉ một lát sau, theo sự lảng tránh của Sở Việt Xuyên, Sở Vị bình tĩnh lại, nói khẽ, giọng điệu rất nghiêm túc và trịnh trọng, cậu muốn đảm nhận vai trò "người lớn tuổi" hướng dẫn. Dù sao thì, cậu cũng lớn tuổi hơn Sở Việt Xuyên ở thời điểm này vài tuổi.
Sở Việt Xuyên ban đầu cảm thấy rất xấu hổ, bị Sở Vị ôm như thế, liền… cảm thấy không quá tôn trọng Sở Vị. Lúc này nghe Sở Vị nói, anh bị cậu nói cho sững sờ, Sở Vị đang nói gì vậy?
Sở Vị không ngờ việc này lại mệt hơn cả việc bẻ ngô, lại đau nhức, bàn tay đỏ ửng, toàn bộ tay cứ như không phải của mình.
Sở Việt Xuyên bưng nước nóng đến, dùng khăn mặt của mình cẩn thận lau tay cho Sở Vị. Sở Vị dựa vào gối, mắt lấp đầy hơi nước.
Người kia lại hôn cậu, còn đặc biệt dùng sức, Sở Vị cảm giác ngày mai môi cậu nhất định không thể gặp người được nữa.
Mặc dù rất mệt, nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Sở Việt Xuyên, Sở Vị cảm giác như thể chính mình cũng được thỏa mãn vậy.
Sở Việt Xuyên rửa sạch tay cho Sở Vị, rồi đặt hai bàn tay cậu vào lòng bàn tay mình, hôn lên mu bàn tay, lòng bàn tay, rồi cả các đầu ngón tay.
Sở Vị ngượng ngùng, tay cũng rụt lại, vừa rồi một lần như thế, bàn tay non mềm đã bị dày vò, đau rát.
Sở Vị bị hôn đến ngứa, mặt lại nóng lên. Cậu rụt tay ra, nhưng vẫn bị ôm chặt trong lòng bàn tay Sở Việt Xuyên và hôn thêm một cái nữa.
"Vị Vị, có phải anh làm em đau rồi không! Em không muốn sao? Anh có thể…" Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói, rồi tiến lại gần cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!