Chương 38: (Vô Đề)

Hải Thị có nhiều hải sản, họ mua mấy con cá, dùng để hấp, kho và hầm canh.

Đến giờ, Cố Thành Chu và Tô Nghị Lâm đã về, Tô Nghị Lâm ở ngoài sân nhặt rau, Cố Thành Chu ở trong bếp nấu cơm.

"Anh Xuyên, các cậu về rồi. Nhờ phúc của Sở Vị, anh Thành hôm nay phải nấu đồ ăn ngon!" Tô Nghị Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy vẫy tay, nụ cười rất lớn.

Sở Vị lúc này nhìn Tô Nghị Lâm có vẻ vừa mắt hơn một chút, trăng hoa thì trăng hoa, chỉ cần đừng trêu chọc Sở Việt Xuyên là được.

Sở Vị và Sở Việt Xuyên cũng gia nhập hỗ trợ, một lúc sau mọi người ngồi ở trong sân nhỏ ăn cơm trưa.

Việc quan trọng nhất của Sở Vị ở Hải Thị đã hoàn thành, cần đi xe về Phượng Thành Sở gia một chuyến, nhưng Sở Việt Xuyên muốn đưa cậu đi, phải đợi sau khi thi xong mới được.

Vì vậy Sở Vị còn phải ở lại Hải Thị hai ngày.

Khi Sở Việt Xuyên thi, Sở Vị muốn ở trong phòng nhỏ để thích ứng với máy trợ thính.

"Ngày mai khi anh Xuyên thi, tôi dẫn cậu đi dạo. Gần đây có một cổ trấn, còn có nhà cũ của người nổi tiếng. Cậu có hứng thú không?" Cố Thành Chu nhìn về phía Sở Vị hỏi.

Sở Vị có chút động lòng, nhìn về phía Sở Việt Xuyên trưng cầu ý kiến.

Sở Vị kiếp trước chưa từng gặp Cố Thành Chu, chỉ từ cảm quan nói chuyện khi gặp mặt để phán đoán, người này cho người ta cảm giác rất ôn hòa, rất thoải mái.

"Ở trong phòng cũng buồn chán, có thể đi dạo. Chọn lúc sáng sớm hoặc buổi chiều không nóng, đừng đi quá xa, sẽ mệt." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.

Sở Vị liên tục gật đầu.

Buổi trưa ăn cơm xong, Sở Việt Xuyên ở lại cùng Sở Vị thích ứng máy trợ thính, nói một chút từ ngữ đơn giản, để Sở Vị học cách phân biệt, nhắm mắt không dựa vào môi ngữ (dựa vào môi để phân biệt ngôn ngữ).

Trong trí nhớ của Sở Vị là có âm thanh, chỉ là nghe được cần đại não thông qua chức năng phân biệt ngôn ngữ để phán đoán, cần một chút thời gian huấn luyện.

Bình thường không nói nhiều, nhưng nay Sở Việt Xuyên rất kiên trì nói chuyện với Sở Vị cả một buổi trưa.

Sở Vị ghi nhớ âm thanh mình nghe được, lại ghi nhớ ý tứ, lặp đi lặp lại luyện tập.

Sở Vị thích nghe giọng Sở Việt Xuyên, thành quả huấn luyện cả một buổi trưa không tệ.

"Cái này có lẽ là máy trợ thính tốt nhất hiện nay, nhưng vẫn quá cồng kềnh, hơn nữa không thể lọc tạp âm. Nếu có pin nhỏ hơn, lại tổng thể nhỏ hơn một chút, chỉ đeo ở trên tai, tóc vừa che là không nhìn thấy." Trong lúc huấn luyện Sở Vị lẩm bẩm hai câu.

Loại đeo sau tai và đeo trong tai có lẽ trong nước vẫn chưa có, cái này cần một chút đột phá kỹ thuật.

Hiện tại loại hộp có chút cồng kềnh, hơn nữa đeo hai cái tai nghe có dây, trông kỳ kỳ quái quái, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Sở Việt Xuyên đều âm thầm ghi nhớ.

Buổi tối ăn xong cơm tối lại thích ứng một lúc, Sở Vị bị thúc giục đi ngủ, Sở Việt Xuyên tiếp tục ở dưới lầu sửa đồ điện.

Môn học thi cử anh đã sớm quen thuộc, thậm chí đã học được kiến thức ngoài sách giáo khoa, đối phó với cuộc thi vẫn rất dễ dàng.

Ngày thứ hai ban ngày Sở Vị ngồi xe ba gác của Cố Thành Chu bọn họ đi dạo xung quanh.

Đáng tiếc không có các loại cửa hàng và đồ ăn vặt như đời sau, khi đi dạo chủ yếu là xem phong cảnh và nói chuyện phiếm.

Từ trong miệng họ, Sở Vị biết được quá trình Sở Việt Xuyên kết bạn với họ, biết được Sở Việt Xuyên nửa năm này đã làm gì.

Hai người họ không giấu Sở Vị, đều nói ra.

Hai người họ khắp nơi thu đồ vật, trước đây là bán cho trạm thu mua phế phẩm, đợi sau khi gặp Sở Việt Xuyên mới có khả năng chuyển biến tốt.

Họ cùng Sở Việt Xuyên là chia lãi bốn, sáu, Sở Việt Xuyên sáu, họ bốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!