Chương 37: (Vô Đề)

Ở trạm xe buýt chờ xe, nhìn trái phải không có người, Sở Vị kéo lại tay áo Sở Việt Xuyên.

"Anh, anh thật sự có người mình thích sao?" Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên hỏi.

"Ừ." Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị gật đầu.

"Là bạn học sao?" Sở Vị tiếp tục hỏi, giọng nói có chút lạnh lẽo.

"Không phải. Em không cần hỏi. Thân phận của người ấy anh tạm thời không biết nói thế nào. Anh chỉ có thể nói, chuyện này là thật. Sau này em cũng không cần bận tâm đến anh." Sở Việt Xuyên nói, nhìn ánh mắt Sở Vị sâu hơn mấy phần.

Anh rất muốn trực tiếp nói cho Sở Vị, nhưng, nói cho Sở Vị cái giá quá lớn.

Anh có chút sợ, sợ mất đi loại quan hệ thân mật này với Sở Vị.

Anh thích Sở Vị, không có cách nào làm được việc giới thiệu con gái cho Sở Vị.

Khi Sở Vị ở trong đội, vẫn luôn cùng dì Lý nói chuyện, để dì ấy giới thiệu đối tượng cho anh, hỏi anh thích con gái dạng nào...

"..." Nghe Sở Việt Xuyên nói, lời Sở Vị muốn nói bị chặn lại, có chút khó chịu.

Sở Việt Xuyên có người mình thích, không nói cho người nhà họ Triệu, tại sao ngay cả cậu cũng không nói cho?

Lẽ nào là...

Người Sở Việt Xuyên thích rất đặc biệt, không có cách nào nói ra?

Sở Vị nghĩ như vậy liền suy nghĩ lung tung.

Không phải bạn học, lại là người mới quen ở Hải Thị, vậy không phải Tô Nghị Lâm và Cố Thành Chu sao?

Tô Nghị Lâm thích đàn ông, anh ta cũng đẹp trai, lại hoạt bát hay nói.

Hơn nữa căn cứ lời nói của Tô Nghị Lâm kiếp trước, Sở Việt Xuyên cũng lớn lên hợp với thẩm mỹ của anh ta.

Bây giờ Sở Việt Xuyên không phải đang ở tuổi hai mươi sao?

Sở Việt Xuyên thật thà như vậy, không có kinh nghiệm tình cảm, sẽ không bị Tô Nghị Lâm bẻ cong chứ?

Sở Vị còn muốn hỏi gì đó, xe buýt đến rồi.

Hai người cùng lên xe.

Sở Vị ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa xe, tâm trạng phức tạp.

Sở Việt Xuyên trước đây cho rằng Sở Vị là nữ mới muốn kết hôn với Sở Vị.

Sau khi biết là nam, liền không nói ra.

Từ kiếp trước mà xem, Sở Việt Xuyên cũng thẳng.

Sở Vị cảm thấy suy đoán của mình quá hoang đường.

Chỉ là, nếu Sở Việt Xuyên thật sự bị bẻ cong, phải làm sao bây giờ?

Vẫn là đợi lát nữa hỏi Sở Việt Xuyên để xác nhận lại đi.

Sở Vị nghĩ, xe buýt đến trạm, Sở Việt Xuyên kéo Sở Vị, đưa cậu xuống xe.

Sắc trời chạng vạng, trong hẻm không có đèn, Sở Việt Xuyên kéo tay Sở Vị đi về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!