Chương 36: (Vô Đề)

Trên người Sở Việt Xuyên có mùi vị khô ráo của ánh nắng mặt trời, như ấm dương.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc này, Sở Vị liền cảm thấy lòng mình bình yên lại.

Ở thế giới này cũng có gốc rễ như vậy.

Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu, khi bụng Sở Vị kêu lên kháng nghị, Sở Việt Xuyên mới buông Sở Vị ra.

"Anh đi mua chút đồ ăn, em muốn ăn gì?" Sở Việt Xuyên nghe thấy bụng Sở Vị kêu, vuốt tóc cậu nói.

"Trong túi vẫn còn bánh chưa ăn hết." Sở Vị có chút ngượng ngùng, né tránh, nhưng vẫn bị Sở Việt Xuyên vuốt hai lần.

"Ăn chút đồ nóng hổi trước, cơm nắm gạo nếp, bánh bao chiên có được không?" Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.

"Được ạ. Em muốn rửa mặt trước." Sở Vị l**m môi gật đầu.

"Trong phích nước nóng có nước nóng, anh đã chuẩn bị thêm nước lạnh. Chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng đều là đồ mới mua." Sở Việt Xuyên nói.

Biết Sở Vị thích sạch sẽ, khi biết cậu sắp đến, anh liền vội vàng đi mua một chút đồ dùng hàng ngày cơ bản.

"Anh ra ngoài mua bữa sáng, em rửa mặt trước đi." Sở Việt Xuyên chuẩn bị xong cho Sở Vị, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên rời đi, đánh răng rửa mặt xong, Sở Việt Xuyên vẫn chưa về, liền c** q**n áo lau người, đổ nước bẩn vào trong thùng, pha nước ấm vào chậu rồi gội đầu.

Lau khô tóc, thay quần áo ngắn tay khô ráo, Sở Vị mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Sở Việt Xuyên đang ở vòi nước trong sân tầng một rửa đồ, là dưa ngọt.

Mùa hè Sở Vị rất thích món này.

Không biết Sở Việt Xuyên kiếm đâu ra.

Thấy Sở Vị đi ra, Sở Việt Xuyên cầm dưa ngọt trong tay đã rửa sạch, đi vào lấy túi bữa sáng rồi vài bước lên lầu.

"Có mấy loại, em thích ăn thì ăn nhiều một chút, không thích thì thử một chút cũng không sao, còn lại anh ăn. Em ngồi xuống ăn trước đi, anh dọn dẹp đồ đạc." Sở Việt Xuyên đặt đồ vật trong tay lên bàn nhỏ nói với Sở Vị.

Sở Việt Xuyên mua vài món bữa sáng đặc sắc của vùng này, Sở Vị vốn không có khẩu vị gì nhìn thấy liền tiết nước bọt.

Sở Vị ngồi xuống ăn vài miếng cơm nắm gạo nếp, nếm thử bánh dày đường đỏ, lại ăn một cái bánh bao chiên, cuối cùng ăn nửa miếng dưa ngọt, bụng cuối cùng cũng thoải mái.

Sở Việt Xuyên dọn dẹp đồ đạc, ở bên cạnh nhìn Sở Vị ăn.

"Chỉ ăn no thế thôi sao?" Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị đói bụng như vậy mà vẫn chỉ ăn có một chút thì hỏi.

"No rồi, rất no. Anh, anh ăn đi, đừng để nguội." Sở Vị sờ bụng.

"Ừ. Anh ăn đây. Biết em mệt, ăn xong đừng ngủ ngay, tiêu hóa một lúc. Kể cho anh nghe chuyện ở nhà đi." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị, bắt đầu ăn bữa sáng còn thừa của Sở Vị.

Sở Vị từ trong túi lấy thuốc ra uống hai viên, ngồi bên cạnh Sở Việt Xuyên chống cằm, dùng giọng nói mềm mại kể chuyện ở nhà cho Sở Việt Xuyên nghe.

"Khi em đi, em trai cũng đi theo em, buổi tối hôm trước còn khóc nhè. Em đã hứa sẽ mua đồ ngon về cho nó."

"Ông nội bây giờ sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, lần trước em trai làm rơi bát, ông nội cầm gậy đuổi theo nó, còn đuổi kịp nữa, lợi hại lắm."

"Ông Tạ cho em xem sổ tay của ông, còn bắt em học thuộc. Nhưng chuyện nhận học trò thì ông vẫn chưa đồng ý. Ông Tạ chắc là không muốn nhận học trò nữa. Học trò trước kia đã làm tổn thương trái tim ông."

"Đúng rồi, xưởng đậu phụ của chúng ta đã làm ra Đậu Can, em làm Đậu Can ngũ vị hương, anh ăn thử đi."

...

Nói về chuyện ở nhà, Sở Vị không còn buồn ngủ nữa, cứ thế nói chuyện với Sở Việt Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!