Sở Vị kiếp trước từng cưỡi trên cổ Sở Việt Xuyên.
Đó là chuyện trước khi sáu tuổi.
Sau đó lớn hơn, hiểu chuyện, biết chân của Sở Việt Xuyên không tốt, không chịu được sức nặng, ôm cũng không cho Sở Việt Xuyên ôm.
Lúc ấy còn nhỏ, Sở Việt Xuyên ôm cậu, để cậu cưỡi trên cổ anh, đối với Sở Việt Xuyên tràn đầy tình cảm quấn quýt.
Hiện tại, thêm cả tuổi tác kiếp trước, cậu đã hơn hai mươi tuổi, lại bị Sở Việt Xuyên nâng ngồi cao trên vai rộng.
Sở Việt Xuyên một tay đỡ eo Sở Vị để phòng cậu ngã, tay còn lại cũng lơ lửng ở một bên.
An toàn không thành vấn đề.
Tầm nhìn cực kỳ tốt, vượt qua đám người đông đúc một mảng đen kịt, màn hình lớn phía trước cột trên cây to nhìn rất rõ ràng.
Chỉ là, nhiệt độ từ vai và má của Sở Việt Xuyên truyền đến, cùng với bàn tay lớn đỡ ở sau lưng, cũng khiến Sở Vị cảm thấy rất khó chịu.
Ngại ngùng.
"Anh, em xuống, không nên như vậy, em lớn rồi..." Sở Vị cúi đầu nói với Sở Việt Xuyên.
Sở Việt Xuyên đưa tay vỗ vỗ eo Sở Vị, tay không còn lại vẫy vẫy, sau đó chỉ vào bộ phim phía trước, ra hiệu cậu tiếp tục xem.
Độ cao này, Sở Vị cũng không tiện tự mình nhảy xuống, không được Sở Việt Xuyên buông ra, chỉ có thể ngoan ngoãn xem.
Đơn giản là lúc này mọi người đều đang xem phim, hơn nữa xung quanh đen kịt, ngược lại cũng không ai chú ý đến cậu.
Bộ phim là "Hồng Sắc Nương Tử Quân", cốt truyện là truyện cười, Sở Vị trước đây đã xem qua, hiện tại lại xem một lần, kiểu diễn xuất thuần phác và cốt truyện đó, vẫn có sức hấp dẫn.
Không biết từ lúc nào Sở Vị đã xem một lúc lâu.
"Anh, hơi lạnh, ngồi eo cũng không thoải mái, anh để em xuống đi." Khi giữa chừng nghỉ ngơi, Sở Vị vội vàng cúi đầu nói với Sở Việt Xuyên, lúc này Sở Việt Xuyên mới thả Sở Vị xuống.
Hiện tại chính là mùa hạ, nhiệt độ buổi tối không thấp, nhưng Sở Vị thân thể yếu, Sở Việt Xuyên không dám lơ là.
Lúc đến đây đã sợ quá muộn sẽ hạ nhiệt độ, Sở Việt Xuyên mang theo một chiếc áo khoác đặt trong túi xách của Sở Vị, anh đeo giúp.
Sở Việt Xuyên lấy áo khoác trong túi ra khoác thêm cho Sở Vị, sau đó lấy ly giữ nhiệt trong túi ra cho cậu uống nước.
Sở Vị uống mấy ngụm nước, nhìn xung quanh một chút, người xung quanh vẫn là một mảng đen kịt, nếu Sở Việt Xuyên không lại nâng cậu, cậu cũng đừng mong xem phim nữa.
"Anh, ngồi trên vai anh không thoải mái, hay chúng ta leo lên cái cây kia xem đi." Sở Vị nói với Sở Việt Xuyên, cậu cũng không muốn lại bị Sở Việt Xuyên cõng để xem nữa.
Sở Việt Xuyên nghe Sở Vị nói, nhìn xung quanh một chút, gần màn hình nhất ở sân gặt lúa đều đã có người leo lên, chỉ có ở ngoại vi có một cây hòe già vẫn còn trống.
Cây hòe già đó dường như khó leo, cành cao, người bình thường sẽ không tốn sức đó để leo.
Sở Vị đề nghị, Sở Việt Xuyên liền mang Sở Vị đến đó.
Sở Vị chưa từng leo cây, nhìn từ xa cảm thấy có thể leo, ai ngờ đến gần, cây rất to, vỏ cây vừa thô ráp, căn bản không thể leo lên được.
"Hay là thôi đi. Có xem phim hay không cũng được." Sở Vị không leo lên được, quay đầu lại nói với Sở Việt Xuyên một cách lúng túng.
"Anh đưa em lên." Sở Việt Xuyên nói, cong một chân lên, khoanh hai tay đặt lên đùi, ra hiệu Sở Vị đạp lên.
Sở Vị do dự một chút, vẫn đi đến.
Việc cậu có xem hay không không quan trọng, nhưng Sở Việt Xuyên chưa từng xem, cậu không lên thì Sở Việt Xuyên cũng sẽ không lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!