Sáng sớm, Sở Vị bị khát mà tỉnh giấc.
Dưới người, chiếc giường đất rất nóng, chăn cũng rất nóng, cảm giác như toàn bộ lượng nước trong cơ thể đã bị bốc hơi, cổ họng cậu khô rát vô cùng.
Sở Vị ngồi dậy nhìn xung quanh, Sở Việt Xuyên đã dậy và ra ngoài. Bên cạnh, ông nội Sở và Sở Thanh đều đạp chăn ra vì quá nóng.
Chiếc giường chắc chắn là do Sở Việt Xuyên đốt, nhưng sao lại đốt nóng đến thế?
Sở Vị đắp chăn lại cho ông nội Sở và Sở Thanh, rồi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài xem. Lỗ đốt củi của giường đất vẫn còn củi đang cháy, Sở Vị vội vàng gạt hết củi ra.
Giường sưởi không biết đốt bao lâu, với nhiệt độ như vậy, ông nội Sở và Sở Thanh đều bị nóng đến bốc hỏa, huống chi là Sở Việt Xuyên.
Sở Vị rửa mặt xong, uống một chén nước ấm lớn. Cổ họng đang nóng rát mới dễ chịu hơn một chút. Cậu cũng chuẩn bị nước ấm cho ông nội Sở và Sở Thanh.
Lúc Sở Vị đang làm cơm, Sở Việt Xuyên trở về.
Anh đã đi bổ không ít củi, lại mượn một chiếc xe cải tiến hai bánh để chuẩn bị đi chợ.
Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên đỡ trán. Anh rõ ràng đang bốc hỏa, môi khô nứt nẻ.
Sở Vị chuẩn bị một chén nước có pha kim ngân hoa giải nhiệt, đưa cho Sở Việt Xuyên.
(Cây kim ngân hoa là một loại dược liệu quý bởi nó mang lại rất nhiều lợi ích cho sức khỏe con người.)
"Anh, anh đốt giường sưởi nóng quá, hôm nay mọi người đều có cảm giác bốc hỏa. Cổ họng ông nội và em trai đều không quá thoải mái." Sở Vị viết cho Sở Việt Xuyên.
Sở Việt Xuyên nhận lấy chén nước, uống một hơi hết sạch.
Anh thực sự rất nóng.
Thế nhưng tối qua, Sở Vị cứ dán vào anh để sưởi ấm, anh chỉ có thể đốt giường sưởi nóng, Sở Vị mới hơi an phận nằm xuống.
Buổi tối Sở Việt Xuyên cả đêm không đắp chăn, miệng khô lưỡi khô.
"Không cần đốt nóng như vậy đâu. Ông nội có chút cao huyết áp, quá nóng không tốt cho sức khỏe của ông. Em trai và anh đều thể nhiệt, đều sẽ không thoải mái. Buổi tối trước khi ngủ đốt một lúc là được rồi." Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên uống xong nước thì lại viết.
"Ừm, anh biết rồi. Hôm qua anh đốt mạnh quá, sau này sẽ không thế nữa." Sở Việt Xuyên gật đầu.
Thể chất của Sở Vị không giống những người kia. Muốn lấy việc cậu không lạnh làm tiền đề, những người khác đều bị nóng đến bốc hỏa.
Sở Việt Xuyên cũng không nghĩ tới, sẽ thành ra như vậy.
Một lát sau, ông nội Sở và Sở Thanh dậy. Sở Việt Xuyên đi vào, hai người đều than vãn với anh, buổi tối nóng chết đi được, lúc này dậy cổ họng cũng khô khốc.
Sở Việt Xuyên gãi đầu, đáp lại rằng buổi tối sẽ không đốt nóng như vậy nữa.
Ăn cơm xong, Sở Vị đi đến nhà dì Lý xin nghỉ một ngày. Hôm đó cậu không thể đến đội bộ để dán hộp diêm cùng mọi người.
Công việc dán hộp diêm bên kia còn cần thời gian mới có thể hoàn thành, cũng chính là có thể kịp bán vào chợ phiên lần sau.
"Tôi thấy họ đều rất có khả năng, chỉ cần có người trông chừng là được. Hôm nay tôi cũng đi chợ. Đến lúc đó cậu không biết đi nhà ai mua gì, thì đến tìm tôi nhé." Dì Lý nói với Sở Vị.
Sở Vị gật đầu liên tục.
Sở Vị trở về nhà Sở, chỉ thấy Tống Dực Dương đã đến rồi. Sở Việt Xuyên đang xếp gọn những thảo dược muốn mang đi bán lên xe. Một bên, Sở Thanh nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Sở Vị lập tức chạy tới kéo tay cậu.
"Em cũng muốn đi chợ, đi tập hợp..." Sở Thanh nhìn Sở Vị nói tội nghiệp.
Đứa nhỏ mấy ngày nay đều rất ngoan, ở nhà trông ông nội, không mấy khi ra ngoài chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!