"Hiểu lầm, hiểu lầm, hắn là đồng hương của tôi, tôi chỉ chào hỏi hắn thôi, thật đấy!" Tân Lỗi Cường nói, cố gắng thoát khỏi tay Sở Việt Xuyên nhưng không được. Vai hắn vừa đau vừa tê.
Sở Việt Xuyên nhìn về phía Sở Vị hỏi dò. Sở Vị quấn khăn quàng cổ và đeo khẩu trang, tóc cũng không rối. Chỉ có đôi mắt đang run rẩy.
"Anh, em không sao." Sở Vị lấy sổ ra viết cho Sở Việt Xuyên. Ở đây đông người, cậu không muốn gây phiền phức cho anh. Hơn nữa, cậu thật sự không sao.
Sở Việt Xuyên cảnh cáo liếc nhìn Tân Lỗi Cường, lúc này mới buông tay. Tân Lỗi Cường liền lùi lại vài bước, không dám nói thêm gì, quay người chạy nhanh. Sở Vị nghĩ Tân Lỗi Cường còn có thể dây dưa, không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy.
Sở Việt Xuyên người cao lớn, nhưng không phải cấp thiết thì sẽ không đánh nhau. Xem ra, chiều cao cũng rất có uy h**p. Không biết cậu có thể cao thêm được chút nào không, hiện tại cậu thấp hơn kiếp trước gần mười phân.
Tân Lỗi Cường vừa đi, Sở Vị liền đến gần Sở Việt Xuyên thêm vài bước, cho đến khi chạm vào cánh tay anh.
"Đừng sợ, anh không đi vào đâu." Sở Việt Xuyên cảm nhận được, không tránh né, cúi đầu nói với Sở Vị.
"Có anh ở đây, em không sợ." Sở Vị viết.
Cảm nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm của Sở Vị, lòng Sở Việt Xuyên cảm thấy ấm áp, nỗi buồn bực ngày hôm qua tan biến hết.
"Có chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiên đi ra?" Lúc này Tống Dực Dương chen ra.
"Tôi vừa thấy một người của đội Song Thủy, sợ hắn bắt nạt Sở Vị. Hắn đã chạy rồi. Còn lại một ít đồ, phải phiền cậu đi mua rồi." Sở Việt Xuyên sợ Tân Lỗi Cường quay lại, nói với Tống Dực Dương.
"Được thôi, vậy tôi lại vào một chuyến nữa." Tống Dực Dương đưa đồ trong tay cho Sở Việt Xuyên rồi đi vào.
Đợi Tống Dực Dương mua xong đồ, gần như đã qua nửa tiếng.
"Mua cho cậu đấy, bút bi, không cần gọt, cũng không cần bơm mực, rất tiện." Ngoài mua một ít đồ ăn, Tống Dực Dương còn mua một hộp bút cho Sở Vị.
"Cảm ơn anh Tống!" Sở Vị nhìn thấy đầu bút của mình đã ngắn đi rất nhiều, cười híp mắt viết một dòng chữ cho Tống Dực Dương, nhận lấy hộp bút.
"Đợi ăn thịt kho tàu của cậu đấy!" Tống Dực Dương cười nói.
Sở Việt Xuyên liếc nhìn hộp bút. Anh không nhận ra điều này, Tống Dực Dương lại để ý. Hơn nữa, hộp bút đó chắc không rẻ, Tống Dực Dương tặng, Sở Vị cũng nhận. Sở Việt Xuyên lại cảm thấy không vui.
Mấy người họ mua đồ ở hợp tác xã cung tiêu, rồi cùng nhau đi đến phòng y học cổ truyền của trạm y tế công xã. Sở Vị đã bào chế một ít thảo dược, cộng thêm một ít phân loại từ hôm qua, cũng bán được một chút tiền.
Ông Tạ Tân Nho đã kê một đơn thuốc Đông y để điều trị cho ông nội Sở, còn Sở Vị cũng kê đơn thuốc cho mình, đến nhà thuốc lấy thuốc để bắt đầu điều dưỡng cơ thể. Sở Vị sợ lạnh, sắp tới mùa đông nhiệt độ xuống thấp, sức đề kháng kém dễ bị ốm, nghĩ đến là cậu thấy hơi sợ.
Đến phòng y học cổ truyền, Sở Việt Xuyên lấy ra vài loại thảo dược tươi đã hái.
"Thảo dược tươi, phơi khô sẽ không còn nặng bao nhiêu. Tổng cộng hai hào." Ông đại phu già nhìn mấy loại thảo dược, lắc đầu, đưa ra giá.
Sở Vị cảm thấy cũng không tệ. Số thảo dược này là Sở Việt Xuyên mất nửa ngày hái, mà chỉ là một nửa trong số đó. Bán được hai hào, cũng gần bằng một ngày làm việc đồng áng rồi.
Sở Vị lấy một loại thảo dược mà Sở Việt Xuyên cảm thấy có giá trị nhất cho ông lão xem, chỉ lấy một cây để làm mẫu hỏi giá.
"Chỉ có một cây? Đào ở đâu, có nhiều không? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tươi một cân năm tệ." Ông lão vừa nhìn thấy cây thảo dược này, mắt sáng lên.
"Chỉ mang cây này đến thôi, lần sau hái được nhiều, sẽ mang đến cho ngài." Sở Việt Xuyên nói. Anh không ngờ loại thảo dược này đúng là rất đáng giá như Sở Vị nói, nhưng loại này thực sự rất ít.
Vị lão gia tử vừa rồi còn rất nghiêm nghị, giờ nụ cười với mấy người Sở Vị đều tươi hơn mấy phần. Sở Vị lại lấy ra thảo dược đã bào chế, trong đó có cả rễ cây Hà Thủ Ô đã cắt miếng. Số dược liệu này bán được hơn mười tệ. Chủ yếu là rễ Hà Thủ Ô khá có giá trị, coi như là một khoản thu nhập không nhỏ.
"Lão gia tử, sau này việc nông nhàn đi(ít bận rộn việc trồng trọt nông nghiệp), có rất nhiều cơ hội vào núi hái thuốc. Chúng tôi đã bán cho ngài nhiều dược liệu như vậy, ngài xem mua thuốc ở đây có thể rẻ hơn chút không? Chúng tôi còn muốn lấy một ít thuốc nữa." Tống Dực Dương biết Sở Vị muốn đến lấy thuốc nên nói giúp.
"Các cậu muốn lấy thuốc gì? Giá cả đều đã được định sẵn. Nhưng nếu các cậu mua nhiều, tôi sẽ tặng thêm một ít hàng hoặc gói thuốc phòng cảm cúm." Ông lão nói.
Sở Vị đưa cho ông lão một tờ giấy, trên đó liệt kê dược liệu và số lượng cần lấy.
"Cậu chắc chắn là lấy thuốc theo đơn này? Trong đơn này có mấy loại dược liệu mà chúng tôi ở đây thiếu. Phải đến trong huyện mới có thể mua được. Cái này không rẻ đâu, một bộ thuốc ít nhất phải hai, ba tệ, chỉ có thể uống một ngày." Ông lão nhìn đơn Sở Vị liệt kê, lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!