Chương 2: Kiếp Này

Nguyên Hoa, cậu biết không, trong những năm tháng bị gièm pha nói xấu kia, cậu là niềm an ủi duy nhất của mình.

Mình có thể không quan tâm ánh mắt khinh thường của bọn họ, không quan tâm lời lẽ khinh miệt, mỉa mai, thậm chí là vu khống của bọn họ.

Nhưng mình không thể không quan tâm đến cậu.

Bởi vì, bọn họ chỉ là khách qua đường vội vã trong cuộc sống của mình, tới tới đi đi đến không để lại dấu vết, mà cậu là bạn thân.

Chỉ cậu mới có thể chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng mình.

"Phi Yên, cậu chống đỡ khổ quá, sao lúc nào cậu cũng giấu đau đớn ở nơi người khác không nhìn thấy như vậy?"

"Phi Yên, chúng mình là bạn! Sao cậu không để mình gánh chung nỗi đau với cậu?"

"Phi Yên, khóc đi, khóc đi, cậu không phải thánh nhân, cậu đã quên cậu mới chỉ mười lăm tuổi thôi sao?"

Vì những lời ấy, mình đã để cậu thấy sự yếu đuối của mình, những đau khổ của mình.

Trong cuộc sống họa vô đơn chí năm đó, cậu cho mình ấm áp, cho mình hy vọng.

Nhưng là, tại sao?

Tại sao tất cả lại thay đổi chỉ sau một cái chớp mắt?

Cậu phản bội mình, khiến mình ngã từ núi cao xuống vực sâu không đáy, khiến lần đầu tiên trong cuộc đời, mình cảm thấy tuyệt vọng.

Mình chưa bao giờ biết người phóng khoáng như cậu cũng sẽ mẫn cảm cực đoan đến thế, cậu biết không, vì sự cực đoan ấy, có người đã suýt nữa bị đẩy đến đường cùng...

Từ ấy, một thời gian rất dài, mình không thể tin tưởng tình bạn, không thể rộng lòng đón nhận ai, mình bắt đầu hoài nghi lòng người, mình đánh mất nụ cười, đánh mất sự hăng hái.

Nguyên Hoa, đã nhiều năm trôi qua, mình không muốn trách cậu nữa, nhưng mình thật sự muốn biết, sau khi làm mình tổn thương nặng nề như vậy, cậu có thấy vui vẻ không?

Chậm rãi tỉnh dậy, nước mắt thế nhưng thấm ướt gối đầu, dường như tôi đã có một giấc mơ rất dài.

Thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, thân thể đã đứng gần ranh giới sụp đổ, tôi hiểu rõ, nhưng không cách nào khống chế được...

Mở to mắt, nhìn thấy kim truyền cắm trên cánh tay, không nghĩ ngợi liền rút ra.

"Cô Bộ, cô..." Một giọng nữ xa lạ vang lên, có vẻ sợ hãi, muốn nói lại thôi.

Lúc này tôi mới để ý có người đang đứng cạnh giường, "Cô ở đây làm gì?"

"Tôi, ngài Cảnh phái tôi tới, nói là ngài Lôi muốn tôi chăm sóc cô cẩn thận."

Tôi nhíu mày, có dự cảm không lành, "Người cũ đâu?"

Cô gái sợ hãi nhìn tôi, nửa ngày mới ấp úng nói, "Người cũ...! Ngài Lôi nói cô ấy chăm sóc cô không tốt, bảo ngài Cảnh đưa đi rồi."

Quả thế, tôi đột nhiên cảm thấy đáy lòng gai lạnh.

Đây không phải lần đầu tiên, những cô gái bị đưa đi, không gãy tay thì gãy chân, thậm chí có người còn bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập.

Không phải bọn họ chăm sóc tôi không tốt, mà vốn cơ thể tôi đã chính là như vậy.

Muốn gán tội cho người khác, nào thiếu gì lý do? Những cô gái ấy chẳng qua là thế thân của tôi, người hắn muốn ném cho cá mập nhất, hẳn là tôi mới đúng.

Lúc ban đầu tôi sợ hãi, phẫn nộ, cầu xin, áy náy, nhưng không thay đổi được điều gì.

Hiện tại lòng tôi đã chết lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!