Tôi đã nghĩ rất thông suốt.
Nếu cô ấy hồ đồ, chưa chắc cô có thể nhớ rõ đến mức vậy, liệu thật sự có một chiếc nội y như thế hay không.
Nếu cô ấy thông minh, thì lại càng dễ xử lý hơn.
Cô ấy nên dừng lại ở đây.
Đây là một ván cờ giữa tôi và cô ấy.
Cuộc sống sau này, yên bình hay cãi vã, phụ thuộc vào thái độ hiện tại của tôi.
Quả nhiên, Lộc Ương Ương không nhắc đến chuyện đó thêm lần nào.
Xem ra cô ấy đã đưa ra một lựa chọn khôn ngoan.
Tôi, với tư cách là đại diện tổng giám đốc chi nhánh, đầy khí thế đứng trên bục báo cáo tổng kết.
Sự nghiệp như thế.
Cuộc sống cũng như thế.
Trước khi rời Hải Thành, tôi bảo Lê Thi Tuyết ở lại thêm một ngày.
Sau đó gửi cho Lộc Ương Ương một tin nhắn, báo thời gian chuyến bay hạ cánh.
Bảo cô ấy đến đón tôi.
10
Tôi không thấy Lộc Ương Ương ở sân bay, trong lòng đã bắt đầu thấy bực bội.
Bắt taxi về đến nhà cũng không thấy bóng dáng cô ấy, cơn giận dữ gần như không thể kìm nén mà bùng phát.
Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn nghĩ rằng.
Lộc Ương Ương nhận thức hạn hẹp, tư duy cứng nhắc, có lẽ không còn phù hợp với con đường tương lai của tôi nữa.
Nhưng, dù sao tôi và cô ấy cũng đã từng ân ái vài năm.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
Điện thoại tắt máy.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, bèn vào phòng ngủ kiểm tra.
Quần áo, trang sức, đồ dùng cá nhân của cô ấy vẫn còn đầy đủ.
Vậy nên không phải là bỏ nhà ra đi.
Phần lớn khả năng là vẫn đang làm giá, chờ tôi xuống nước dỗ dành.
Nhìn thấy tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường, gương mặt cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, tôi bỗng cảm thấy thật sự có chút nhớ cô ấy rồi.
Những ngày ở Hải Thành, ngày nào cũng dính chặt lấy Lê Thi Tuyết, nhưng ở một khía cạnh nào đó, lại chẳng còn cảm giác bằng lúc trước nữa.
Thậm chí có vài lần, khi cô ấy không mặc gì mà vẫn tự nhiên đi lại trong phòng, tôi bỗng ngẩn người trong chốc lát, nghĩ thầm cô ấy là ai, vì sao lại ở trong phòng tôi.
Tôi nghĩ đàn ông vốn là loài thay đổi thất thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!