Chương 6: (Vô Đề)

Tôi chợt nhận ra một điều: Lộc Ương Ương đang giận.

Thật ra nhiều lúc tôi không phân biệt được cô ấy có đang giận thật hay không.

Bởi vì giọng cô lúc nào cũng dịu dàng, êm nhẹ. Thêm vào đó là bờ môi cong bẩm sinh, lúc nào cũng như đang mỉm cười.

Khiến tôi luôn có một ảo giác.

Dường như cô ấy vốn không biết giận là gì.

Dù có giận cũng chỉ là giả vờ, là đang làm nũng.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy chột dạ.

Cảm giác chột dạ này khiến tôi vô cùng hoảng loạn, theo bản năng quát lớn: "Lộc Ương Ương, chẳng lẽ em đang nghi ngờ anh chuyện gì à!"

Cô nhìn tôi hai giây: "Nói thật thì, em vẫn chưa từng nghi ngờ."

Thế là tôi lập tức lấy lại thế chủ động, giọng điệu càng thêm tức giận.

"Vậy hôm nay em có ý gì? Anh đã nói rồi, cô Lê là đối tác công việc, chỉ nhờ anh lái xe giúp một chuyến thôi, vậy mà em lại lái xe đi, em chẳng phải khiến anh bị người ta chê cười sao!"

Cô suy nghĩ một lát, nét mặt vẫn bình thản.

"Nhưng em không cảm thấy chuyện một người mẹ đơn thân gọi điện nhờ một người đàn ông đã có gia đình giúp đỡ trong giờ làm việc, mà lại không phải tình huống gì gấp gáp, là hành vi chấp nhận được."

"Hôm nay cảnh tượng đó khiến em không thoải mái, vào lúc ấy, em chỉ là đang tôn trọng cảm xúc của bản thân, không muốn cứ nhẫn nhịn mà tự giày vò chính mình.

"Tôi trừng mắt nhìn cô, nhất thời không biết nói gì. Cô nghiêng đầu, đưa tôi một bộ bát đũa:"Ăn mì không?"

Sáng hôm sau, Lộc Ương Ương như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi cảm thấy có chút uất ức, lại thấy may mắn.

Cô không phải kiểu người hay lôi chuyện cũ ra nói lại.

Chuyện này, một khi qua rồi thì chính là qua rồi.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là.

Người không vượt qua được lại chính là Lê Thi Tuyết.

8

Hôm đó vừa ăn tối xong, đến lượt tôi rửa bát trong bếp.

Chuông cửa vang lên, Lộc Ương Ương ra mở cửa.

Tôi rửa xong bát đi ra khỏi bếp, thì bất ngờ thấy Lê Thi Tuyết đang ngồi trên sofa.

Lộc Ương Ương đang rót trà cho cô ấy.

Sau một thoáng hoảng hốt, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, tỏ ra ngạc nhiên:

"Cô Lê? Sao cô lại đến nhà tôi?"

Lê Thi Tuyết mỉm cười, chỉ vào mấy hộp quà trên bàn trà:

"Giang tổng, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của tôi. Tôi đặc biệt mang chút đặc sản quê nhà đến cảm ơn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!