Chương 11: (Vô Đề)

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.

Trần Xuyên đang ngồi cạnh hút thuốc.

Thấy tôi tỉnh, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi kể cho tôi một số chuyện.

Cuộc ẩu đả năm xưa khiến chồng cũ của Lê Thi Tuyết vào tù, khởi nguồn là vì cô ta cãi nhau với người khác trong lúc ăn cơm, còn anh ta thì vì bênh vực vợ nên mới xảy ra xô xát.

Sau đó cô ta kiên quyết ly hôn rồi dọn đi nơi khác, muốn hoàn toàn cắt đứt với quá khứ.

Chồng cô ta sau khi ra tù vẫn luôn tìm cách tìm ra mẹ con Lê Thi Tuyết, cuối cùng dò hỏi được chỗ ở, lại nghe người ta kể chuyện tôi đang sống chung với cô ta, tức giận đến mức ra tay đánh tôi.

Tình hình bây giờ là: chồng cô ta chẳng còn gì để mất, hùng hổ tuyên bố dù tôi có kiện anh ta vào tù lần nữa cũng chẳng sao.

Nói rằng tôi là người có vợ mà ngoại tình, sẽ đến công ty tôi làm loạn, về quê cũng làm ầm lên.

Cuối cùng, Trần Xuyên nhìn tôi đầy thương hại.

"Bác sĩ nói tinh hoàn hai bên của cậu đều bị vỡ, sau này rất có thể sẽ mất luôn khả năng sinh sản…

"Tôi mơ mơ hồ hồ nằm trong bệnh viện một tuần. Sau đó, tôi về nhà tìm Lộc Ương Ương. Tôi quỳ xuống trước mặt cô ấy. Tôi cúi đầu, từng chữ một thành thật, sám hối. Cuối cùng bật khóc nức nở, nói:"Ương Ương, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em, cho dù lúc đó hồ đồ với Lê Thi Tuyết, cũng chưa từng nghĩ đến!

Em là người thân của anh, anh đã hứa sẽ đối xử tốt với em suốt đời, anh thề rằng anh thật lòng nghĩ như vậy."

"Anh bị dục vọng che mờ lý trí, phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng có thể mắc phải, nhưng thật ra, ngay từ lúc còn ở Hải Thành, anh đã bắt đầu hối hận rồi, thật sự hối hận."

"Anh đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, không còn cách nào khác, đến nước này thì chỉ còn cách ly hôn trước. Gã đàn ông đó là kẻ điên, hắn thật sự sẽ đến công ty làm loạn. Em biết đấy, công ty anh chuyên về sản phẩm cho phụ nữ, nếu chuyện anh chưa ly hôn mà đã… bị lộ ra… thì sự nghiệp của anh sẽ tiêu đời."

"Ương Ương, anh thề đây chỉ là ly hôn giả thôi, anh yêu em, cả đời này anh chỉ muốn sống với em."

"Có lẽ bây giờ em nghe câu này sẽ thấy buồn nôn, nhưng anh thật lòng đấy. Để bù đắp cho em, anh sẵn sàng đưa em 2 triệu anh giấu riêng trước đây, và đợi khi mọi chuyện qua đi, anh hứa sẽ lập tức tái hôn với em—"

Lộc Ương Ương vẫn ngồi trên ghế sofa nghe, nét mặt bình thản, mãi đến khi tôi nói đến đây mới bất ngờ ngắt lời tôi, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Giang Lâm, chẳng lẽ anh vẫn luôn cho rằng, tôi ly hôn với anh chỉ là giả vờ thôi sao?"

Cô ấy tự mình ngẩn ngơ một lúc, rồi lắc đầu cười như thể nực cười lắm.

"Giang Lâm, tôi trịnh trọng nói với anh, kể từ khoảnh khắc tôi đề nghị ly hôn với anh, từng lời tôi nói, từng chữ một, đều là thật."

Tôi ngẩn người hỏi: "Nhưng em, em rõ ràng yêu anh đến thế, sao có thể đột nhiên…"

Cô ấy cúi mắt nhìn tôi đầy thương hại.

"Bởi vì khi đó, trong mắt tôi, anh là một người chồng đủ tiêu chuẩn. Tôi thích sống vui vẻ, nên tôi luôn dốc lòng vào từng giai đoạn của cuộc sống. Tôi thích con người mình khi đang yêu, vì vậy tôi đã trao cho anh tình yêu sâu đậm của một người vợ. Nhưng tất cả những điều đó, đều dựa trên nền tảng là tôi"tự nguyện"."

"Anh đã ngoại tình. Tôi không còn tình nguyện nữa. Vậy nên tôi thu hồi lại tình yêu, chỉ đơn giản vậy thôi. Còn việc anh thấy đột ngột nên không tin, đó là chuyện của anh.

"Còn với tôi mà nói, chỉ là: thuận theo khi chuyện đến, không cầu khi chuyện chưa tới, không lo khi chuyện đang xảy ra, chuyện đã qua không vương vấn — chỉ vậy mà thôi."

Tôi thất thần bước đi trên phố.

Đột nhiên thấy tất cả thật vô vị.

Sự nghiệp – vô vị.

Lê Thi Tuyết – vô vị.

Bị đánh – vô vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!