Chương 85: Đại học 2 chủ tịch chu thoạt nhìn ngon miệng thật

Khai giảng được một tuần, đại học A tổ chức lễ chào đón tân sinh viên.

Lịch là vào 7 giờ tối chủ nhật.

Không ngoài dự đoán, Chu Miên được nhà trường mời làm "Đại biểu tân sinh ưu tú" lên đài phát biểu.

Thành tích thi đầu vào của anh đứng nhất khoa Vật lý, cũng là số một số hai toàn trường.

Hơn nữa dung mạo Chu Miên đoan chính ưa nhìn, khí chất tốt, không mắc chứng sợ xã hội nặng như mấy người học giỏi khác, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đại biểu tân sinh viên.

Trước lễ chào tân hai ngày, kỳ quân sự đã kết thúc, Chu Miên ngồi trước bàn học đặt ở ký túc xá, lấy ra một cây bút máy để chuẩn bị viết bản thảo.

Tiếng nước trong phòng ngừng.

Ngư Lam ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo, bọt nước tí tách.

Hắn nhìn bạn trai hắn.

Gọng kính bạc mảnh gác trên sống mũi cao thẳng của Chu Miên tạo một cảm giác rất văn nhã bại hoại khi anh rũ mắt nghiêm túc làm việc.

Lòng Ngư Lam rung rinh, hắn cầm một tấm khăn lông khô đặt trên đầu rồi đi đến gần, ôm eo anh từ phía sau. Hắn nhìn quyển vở trước mặt Chu Miên, hơi kinh ngạc: "Cậu viết bản thảo diễn thuyết thật hả."

Giọng Chu Miên nhiễm chút ý cười: "Ừm... Không phải cậu cũng từng viết rất nhiều bản kiểm điểm à."

Ngư Lam kéo ghế bên cạnh Chu Miên, ngồi xuống, ôm chầm anh như koala, đáp đến đúng lý hợp tình: "Mấy cái đấy toàn là chép thôi, tớ lười tự viết lắm."

Nhưng lâu lắm rồi Ngư Lam chưa được nhận "đãi ngộ" viết kiểm điểm.

Sau khi vào đại học, trường học không có mấy loại quy định cấm này cấm kia nữa. Đại học A là trường có thành tích cao nhất cả nước, khắp nơi đâu đâu cũng là sinh viên ngoan cắm đầu vào dùi mài kinh sử, có rất ít mấy thứ phiền toái chuyên đi gây họa, mạnh mẽ hạ thấp tần suất Ngư Lam động thủ đánh nhau.

– Vì thành tích đứng đầu khoa Thể dục của mình mà thời điểm vừa khai giảng, Ngư Lam còn bị hiểu lầm thành hệ "Học bá".

Sau đó lự kính học bá nát tan tành.

Không có học bá nào tự do biếng nhác, ăn chơi lêu lổng như này cả.

Lúc Chu Miên viết, Ngư Lam không quấy rầy anh, hắn chỉ an an tĩnh tĩnh ôm người kia vào ngực rồi dùng một tư thế gượng gạo để cúi đầu chơi điện thoại.

Ngư Lam đánh xong một ván game, đang ghép trận với đồng đội thì đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn nói với Chu Miên: "Đúng rồi, chiều nay tớ nghe mấy người nói là hình như sắp có Hội sinh viên đấy, các câu lạc bộ cũng chuẩn bị mở đơn chiêu nạp, mục tiêu là sinh viên năm nhất bọn mình."

"Cậu định vào câu lạc bộ nào không?"

Chu Miên đáp: "Không."

Ngư Lam: "Hội sinh viên?"

Chu Miên nhẹ nhàng đẩy gọng kính, lẳng lặng trả lời: "Cũng không."

Ngư Lam ngẩn người: "Vì sao?"

Hồi còn học cấp ba, Chu Miên chính là Chủ tịch Hội học sinh, lại còn kiêm đủ loại chức vụ trong ban, trong khối, đảm nhiệm "Chức quan" của đủ loại việc lớn lớn bé bé, Giáo viên Phòng Giáo vụ khi rảnh còn nhờ Chu Miên hỗ trợ sửa chữa tài liệu, tóm lại là cực kỳ bận rộn, đôi khi Ngư Lam còn cảm thấy một "Chu Miên" thôi thì không đủ dùng.

Lấy năng lực của Chu Miên để đi ứng cử Chủ tịch Hội sinh viên là hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngư Lam hơi khó hiểu: Sao lên đại học lại chẳng tham gia cái nào?

Chu Miên ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đáp: "Cảm thấy không cần thiết lắm."

Gia nhập Hội học sinh, nhậm chức chủ tịch, thậm chí cả ủy viên kỷ luật, tất cả đều có tư tâm của Chu Miên ở trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!