Vách tường khá cao, xấp xỉ hai mét. Ngư Lam vươn tay hết cỡ cũng chỉ có thể ôm lấy cẳng chân Chu Miên, tư thế như vậy là không ổn lắm.
Ngư Lam sợ anh ngã, hắn nắm tay Chu Miên, kéo nó đặt lên vai mình, dặn dò: "Cậu đỡ vai tôi, lúc nhảy xuống nhớ cẩn thận chút."
Chu Miên cong cong lưng, đôi tay ôm cổ Ngư Lam.
Ngư Lam cảm giác tay hắn trĩu xuống, cả người Chu Miên rơi từ trên xuống, thân anh dán vào hắn. Một tay Ngư Lam đỡ eo anh, hắn lui một bước về phía sau, vững vàng đỡ lấy Chu Miên.
Trong nháy mắt, thân thể hai người nương tựa vào nhau, Ngư Lam lại ngửi thấy hương pheromone trên người Chu Miên, còn cả xúc cảm mềm mại ấm áp từ làn da dù đã cách lớp áo nữa.
Hắn cảm thấy bản thân trở nên hơi kỳ quái.
Trước kia Ngư Lam mà tiếp xúc thân mật với một Alpha như vậy, chắc chắn hắn sẽ không có loại cảm giác mặt đỏ tay hồng như này.
Chỉ có Chu Miên...
Ngư Lam lờ mờ cảm thấy hình như hắn nảy sinh tâm tư khác thường nào đó với Chu Miên mất rồi, nhưng hắn cũng chẳng thèm ngẫm lại.
Vì hắn vẫn chưa phân biệt được đó là gì.
Bọn họ về ký túc xá khi đã 12 giờ, ban trực đêm nhìn thấy người đến là Chu Miên liền không nói gì mà thả hai người vào luôn.
Đã lâu không được ngủ bằng thân xác mình, Ngư Lam nằm xuống giường thế nhưng cảm giác hơi xa lạ, thiêu thiếu cái gì đó.
Mùi hương dễ chịu trong ổ chăn kia đã không còn.
Ngư Lam nhắm mắt, kéo chăn trùm qua đầu.
Mấy hôm trước, thời điểm hai người bọn họ vẫn trao đổi thân thể, Ngư Lam và Chu Miên luôn ăn trưa với tối bên nhau. Suy cho cùng thì vẫn có rất nhiều bất tiện khi sử dụng cơ thể đối phương, cần phải có giao tiếp mặt đối mặt để giải quyết.
Hiện tại về như cũ rồi, theo lý thuyết, lấy thái độ Ngư Lam xem Chu Miên không vừa mắt trước kia, bọn họ không nhất thiết phải trói vào nhau, hạ thấp rủi ro đổi xác lần nữa.
Nhưng sau khi hết tiết, Ngư lam vẫn đứng chờ Chu Miên ở chỗ cầu thang.
Chu Miên đi từ tầng ba xuống, không biết cố ý hay vô tình mà nhìn thoáng qua phía dưới.
Ngư Lam cong một chân tựa vào tường, hắn đeo tai nghe Bluetooth, cúi đầu chơi điện thoại.
Như cảm nhận được tầm mắt của Chu Miên, hắn ngửa cổ lên.
Hai người đối diện một trên một dưới, cảm giác trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đầy vi diệu.
Ngư Lam gỡ tai nghe, nâng bước đến bên Chu Miên như làm mãi đã thành thói quen: "Đi thôi."
Chu Miên im lặng một lát, thấp giọng hỏi: "Ăn trưa ở đâu?"
Ngư Lam đáp: "Canteen 2 đi."
"Tôi đang thèm cá hầm cải chua."
Chu Miên "Ừm".
Qua hai ngày nữa, bọn họ vẫn không bị hoán đổi, có vẻ đã ổn định rồi.
Bên Ngư Lam gặp một việc không lớn không nhỏ.
Với Ngư Lam thì đây chỉ là chuyện thường ngày – Có một Alpha đã hục hặc với hắn từ rất lâu rồi, gã chẳng vừa mắt Ngư Lam chỗ nào cả.
Hai người nói chưa đến hai câu đã lao vào đánh một trận, phía đối thủ hắn còn mang theo hai "huynh đệ tốt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!