Chương 41: (Vô Đề)

Ngư Lam trợn mắt há mồm, nửa ngày mới phun ra được một tiếng vô nghĩa: "Hả…?"

Không phải Omega kia với Chu Miên mới là "trai tài gái sắc" à?

…. Liên quan gì tới hải sản hắn?

(Ngư nghĩa là cá, mà cá là hải sản)

Chu Miên hỏi: "Cậu có muốn gặp bạn ấy không?"

Ánh mắt trầm tĩnh của Chu Miên nhìn hắn, đáy mắt không thấy rõ là cảm xúc gì.

"..." Ngư Lam cảm thấy người chột dạ lúc này đổi thành chính hắn.

Ý nghĩ trong đầu hắn bay nhanh.

Lúc nãy Ngư Lam không chú ý xem "Omega đặc biệt xinh đẹp" kia có bộ dáng gì.

Vì Chu Miên đã đứng nơi đó rồi, trong mắt hắn không còn chỗ chứa cho người khác nữa.

Ngư Lam ngộ ra, hắn chạy tới ghen ăn tức ở một cách vô lý, không nói hai lời đã nhốt Chu Miên trong "phòng tối", hãm hại con nhà người ta mất nửa ngày

- Cuối cùng phát hiện lần ghen này lại liên quan đến mình.

Mà Chu Miên thế nhưng cũng nguyện ý.

Máu toàn thân Ngư Lam bắt đầu dồn lên trên, đỉnh đầu bốc khói.

Hắn xoa xoa mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Miên, lắp bắp: "Tôi, tôi có quen người ta đâu, gặp làm gì."

"Tôi đến đây để…" Ngư Lam tạm dừng, không nói hết vế sau được.

Tôi đến đây để gặp cậu.

Tôi nhớ cậu.

Sợ cậu sẽ ở bên một Omega khác.

Ngư Lam rầm rì: "Cậu còn có việc thì cứ đi trước đi."

"Nếu không thoải mái", Chu Miên buông hàng mi dài nhìn hắn, "Lần sau cứ đến tìm tôi sớm một chút."

Cổ họng Ngư Lam nghẹn lại: "... Tôi biết rồi."

Lúc nãy Ngư Lam ôm Chu Miên, không biết cọ cọ như nào mà tóc rối bù lên, có vài sợi rối tung rũ rượi bên tai.

Chu Miên nâng tay lên, kéo lọn tóc kia xuống, ngón tay khẽ xẹt qua vành tai hắn.

Cảm giác được sự tiếp xúc da thịt như có như không của Chu Miên, Ngư Lam nháy mắt cứng đờ tại chỗ, từ đầu ngón tay trở lên bắt đầu tê rần, tứ chi như bị hỏng nặng, chỗ nào cũng không động đậy được.

Chỉ có lỗ tai như bị sưng lên, đỏ đến như nửa trong suốt, nhiệt độ tăng cao.

Ngư Lam giống một tên người máy ngu ngốc có linh kiện xuất hiện trục trặc, tay chân không quá nghe sai sử. Hắn gãi gãi tóc như muốn che giấu cái gì đó, giọng nói nghẹn lại: "Thế, tôi đi trước đây."

Năm ngón tay hắn nắm lấy then cửa kéo xuống, Ngư Lam xoay người rời khỏi phòng thay đồ.

Chu Miên lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, ánh sáng trong đôi mắt đen thâm thúy sâu thẳm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!