Sáng sớm, Chu Miên chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong tầm nhìn là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Đầu Chu Miên còn âm ỉ đau, đêm qua anh thực sự uống đến say.
Chu Miên khẽ nhíu mi, trong đầu hiện lên một ít mảnh nhỏ hồi ức, mơ hồ nhớ đến gì đó.
Ngư Lam...
"Chủ tịch Chu đến nhà tôi không?"
"Im lặng tức là đồng ý đấy nhé."
Chu Miên quay đầu.
Ngư Lam nằm ngủ bên cạnh anh, bởi vì hai người đắp hai chăn khác nhau nên lần này hắn không thể đụng đến người anh.
Nhưng đầu vẫn nghiêng sang bên này.
Nơi này là… nhà Ngư Lam, cụ thể là phòng Ngư Lam.
Con ngươi Chu Miên khẽ động, lặng lẽ đánh giá xung quanh từng chút một.
Máy tính bàn đặt ở mép giường, trên sàn để một cái ván trượt.
Trên kệ sách ba tầng không có lấy nổi một quyển vở, tất cả đều là đ ĩa chơi game hoặc hộp board game.
Trên mặt kính treo một con cá mập bông nho nhỏ, thêm một con gấu bông màu nâu to đùng lông xù xù.
Gác trên ghế máy tính là một tai nghe tai mèo màu hồng chuẩn men.
Chu Miên thu hồi tầm mắt, chuyển hướng về phía Ngư Lam.
—
- Nguyện ý chiếu cố anh, nguyện ý mang anh về nhà, nguyện ý cho anh ngủ chung một giường như vậy.
Cho nên, hẳn là ít nhiều gì hắn cũng có chút thích anh đúng không.
Chu Miên nhớ tới gì đó, nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm chạm môi mình.
Nếu không phải ảo giác thì…
Mí mắt Ngư Lam giật giật như chuẩn bị tỉnh.
Chu Miên nhắm hai mắt lại.
Một tiếng sột soạt truyền đến bên tai, Ngư Lam ngồi dậy trên giường. Hắn vốn vẫn đang ở trạng thái mơ màng, kết quả vừa nhìn thấy Chu Miên cái nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Hôm qua hắn…
Ngư Lam xoa mặt, sống không còn gì luyến tiếc.
Rõ ràng người say là Chu Miên, sao hắn lại cũng như người tu mấy bình rượu vậy.
—
- Xoa được một nửa thì phát hiện Chu Miên không biết đã tỉnh từ bao giờ, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!