Chu Miên và những vận động viên khác cùng nhau vào sân thể dục, cởi áo khoác đồng phục rồi treo lên trên móc của lưới bảo hộ.
Chu Miên đang vận động cổ tay thì nghe có người nói:
"Má ơi, Ngư Lam lại đến lớp mình làm gì???"
"Đù, hình như là đang đi đến lớp mình thật."
"Không, không phải chứ? Ngư Lam dạy bọn mình? Hiện tại tớ chạy còn kịp không?"
Ngư Lam với đám học sinh ngoan này mà nói chẳng khác nào chồn tới thăm gà, gà bay phành phạch phành phạch rụng đầy lông ra đất.
Ngày thường ở trường học, người của lớp Olympic thấy hắn đều né càng xa càng tốt – đương nhiên, Chu Miên là ngoại lệ.
Ngư Lam bình tĩnh đi tới trước mặt bọn họ dưới những ánh mắt không thể tin nổi, cái đuôi to đằng sau phẩy tới phẩy lui, mặt ngoài lại nghiêm trang nói: "Thầy giáo bảo tớ tới đây giúp các cậu làm vận động giãn cơ."
Nói xong, hắn cực kỳ lộ liễu nhìn lướt qua chỗ Chu Miên.
Ánh sáng buổi tối khá mờ mịt, đôi mắt đen đậm của Chu Miên lẳng lặng đối diện với hắn, không thấy rõ cảm xúc trong mắt là gì.
Chu Miên rũ mắt xuống.
-
- Tuy rằng "thầy Ngư" nhìn lông ba lông bông không đáng tin nhưng đến lúc làm phụ đạo thể dục lại làm đến ra ngô ra khoai.
Hắn hướng dẫn hai lớp chuẩn bị vận động, mỗi tổ làm mười động tác.
Các bạn học lớp Olympic thấy hắn thế mà rất có "tinh thần chuyên nghiệp" chứ không phải tới tìm chuyện thì cũng dần dần yên lòng, bắt đầu nhìn quả bầu vẽ cái gáo duỗi tay duỗi chân.
Từ trước tới nay Ngư Lam luôn là "Tài liệu về kẻ phản diện", "Ác nhân điển hình" trong trường, mỗi lần xếp thứ tự thông báo phê bình thì tên hắn luôn đứng đầu, bỏ xa những người khác cả vạn dặm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm "gương tốt".
Đương nhiên là muốn đến trước mặt Chu Miên khoe khoang rồi.
-
- Giống như lúc khổng tước thích xòe bộ lông khoe trước mặt bạn đời lúc tán tỉnh người ta, mặc dù bản thân Ngư Lam cũng không chịu thừa nhận điều đó.
Ngư Lam nhẹ nhàng nhướng mi, bóp bóp ngón tay, nở một nụ cười cực kỳ không có thiện ý, rõ ràng là đang ấp ủ ý tưởng xấu xa nào đó, "Bài tập luyện của tổ cuối cùng – hai chân mở rộng bằng vai, hai chân đứng thẳng, mười ngón tay đan vào nhau chạm xuống đất."
Ngư Lam làm mẫu cho bọn họ.
Hắn đứng trên sân thể dục cong lưng xuống, chạm hai tay xuống mặt đấy dễ như ăn bánh.
Động tác này đặc biệt dùng để khảo nghiệm độ mềm dẻo của cơ thể, đại đa số mọi người chỉ có thể chạm đầu ngón tay xuống đất hoặc căn bản là không với tới nổi.
Chân Ngư Lam trời sinh đã dài mà hắn lại có thể chạm lòng bàn tay xuống đất, chứng tỏ rằng eo hắn phi thường mềm dẻo.
Dưới bóng đêm, đôi mắt màu hổ phách của Ngư Lam sáng lên một cách kỳ lạ, lấp la lấp lánh như sao trời.
Hắn đứng trước mặt Chu Miên cười tủm tỉm, nhướng mày khiêu khích.
Giọng hắn chậm rãi kéo dài: "Chủ tịch Chu làm được không?"
Bàn tính nhỏ trong lòng Ngư Lam gảy lách ca lách cách, chắc chắn Chu Miên không làm nổi động tác này rồi, sau đó hắn có thể đường đường chính chính "tự mình" chỉ đạo.
Cuối cùng còn có thể trêu ghẹo bên tai anh một câu, "Eo chủ tịch Chu như thế là không ổn lắm nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!