Chương 8: (Vô Đề)

Hạ Miên theo quản gia nhà họ Bạc lên chiếc xe màu đen lao đi trong sự tò mò lẫn hâm mộ của những người khác. Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi

cô nhi viện, kéo theo bụi bay mù mịt.

Hạ Miên nhìn cảnh ven đường vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tâm tình không hề lên xuống chút nào.

Cô đã mười lăm tuổi nhưng chưa từng có một ngày được vui vẻ. Cho dù

giờ phút này có thể rời khỏi bọn trẻ đã ức hiếp mình mười năm qua, rời

khỏi cô nhi viện không chính quy lại còn cũ nát này, nhưng cô cũng không hề vui sướng.

Phía trước có gì đang đợi cô? Cô hoàn toàn không hề biết.

Cô chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi cô độc trên thế giới này. Dù đi

đâu hoặc ở đâu cũng chỉ vĩnh viễn có một mình cô, sẽ chẳng có có ai buồn để ý. Mà ngay cả bản thân mình cũng không màng đến điều đó.

Tất cả nhận biết của cô đều bị sự thù hận chiếm đóng. Mục đích sống

duy nhất của cô chính là bắt cha mình phải trả giá thật nhiều cho cái

chết của mẹ. Tất cả sự đau đớn, đói khát, sầu muộn đều không thể ngăn

cản được cô. Cho đến giờ phút này, Hạ Miên cũng không hề kích động và

không hề khẩn trương. Ánh mắt cô bình thản lạnh lùng nhìn thế giới quen

thuộc từ từ biến mất.

"Người chạy theo phía sau là bạn của cô sao?" Bỗng nhiên tài xế nghiêm túc nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Hạ Miên quay đầu lại. Dù tuyến lệ của cô không phát triển nhanh nhạy

nhưng hốc mắt đã ươn ướt trong phút chốc. Dáng vẻ cao gầy của Mạc Bắc

đang chạy theo phía sau xe. Trên gương mặt sạch sẽ thanh tú còn lấm tấm

mồ hôi nhưng bước chân không hề siêu vẹo.

Lúc Hạ Miên đi, anh bị viện trưởng dẫn ra ngoài làm việc. Khi trở về đã nghe việc Hạ Miên được nhận nuôi.

"Dừng lại."

Hạ Miên bước xuống xe, chạy ngược lại một khoảng đường rất xa. Mạc

Bắc thở hổn hển đứng trước mặt cô. Anh hé miệng nở ra một nụ cười ấm áp

trên gương mặt anh tuấn.

Anh tự tay xoa xoa đỉnh đầu của Hạ Miên rồi khẽ nói "Cuối cùng em

cũng có thể rời khỏi đây rồi. Cho dù em ở bất cứ nơi đâu thì hãy nhớ

rằng lúc nào cũng luôn có anh ở đây chờ đợi em."

Hạ Miên ngân ngấn nước mắt gật đầu.

Cô sẽ không bao giờ quên. Thật ra cô không phải chỉ có một mình cô đơn, ít nhất cô vẫn còn Mạc Bắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!