Chương 43: (Vô Đề)

Hạ Miên vốc nước lên súc miệng, nhìn sắc mặt mình tái nhợt trong gương mà giật mình. Cô đã từng có một lần kinh nghiệm, chẳng qua là chu kỳ kinh nguyệt từ trước đến giờ không đều nên mới không nghĩ theo hướng này. Thật ra thì có lẽ sau khi lại ở cùng với Bạc Cận Yến, mỗi lần anh đều cố ý bắn vào trong cơ thể cô, nên mang thai cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì.

Trước mặt bỗng xuất hiện một tấm khăn lông khô, màu sắc trắng tinh mang ánh sáng chói mắt.

Hạ Miên ngước mắt nhìn người đàn ông ở phía sau từ trong kính, đáy mắt trầm tĩnh của anh mang theo chút khẩn trương, nhếch khóe miệng yên lặng nhìn cô.

Hạ Miên lấy lau mặt, xoay người lại cầm tay của anh: "Không có chuyện gì, ăn cơm thôi."

Bạc Cận Yến trở tay nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, thật sự rất chặt, Hạ Miên chỉ cảm thấy sức lực kia như anh đang bóp chặt không phải cổ tay mà là xương của mình.

Cô cau mày lại nhìn anh, Bạc Cận Yến từ từ mở miệng: "Có phải… mang thai hay không?"

Hạ Miên biết anh vẫn muốn lại có con, không biết là muốn đền bù tiếc nuối bỏ lỡ Diệc Nam lớn lên, hay là muốn hoàn toàn giữ lấy cô. Nhưng điều này cũng sẽ khiến cho anh mừng đến phát điên là không thể nghi ngờ.

"Còn chưa chắc chắn." Hạ Miên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nói thận trọng: "Phải kiểm tra mới biết được."

"Ngày mai đi." Bạc Cận Yến lập tức mở miệng, Hạ Miên vừa định chế nhạo anh khẩn trương quá mức thì lập tức bị màn kế tiếp hù dọa, Bạc Cận Yến khom lưng bế cô lên khỏi chỗ ngồi.

Hạ Miên vội vàng hoảng hốt ôm chặt cổ anh, gương mặt dán sát vào chiếc áo sơ mi thẳng thớm, ngửa đầu nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

"Đất rất trơn."

Anh nói như lẽ đương nhiên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt nhìn vào Hạ Miên thì càng dịu dàng.

Trong lòng Hạ Miên rất ấm áp, gương mặt cũng dịu hơn, bình tĩnh nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh. Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh: "Đồ ngốc, đừng khẩn trương, cho dù mang thai thật thì bây giờ nó cũng còn rất nhỏ."

Bạc Cận Yến không hề có ý thỏa hiệp, bình tĩnh nhìn cô một hồi mới đặt trán cọ lên trán cô, giọng nói trầm ấm: "Rất nhỏ cũng phải thương nó."

Hạ Miên liền giật mình, gương mặt dán vào lồng ngực cứng ngắc của anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn, khẽ nhoẻn khóe môi: "Anh sẽ là người cha tốt…"

Thân thể nóng bỏng kề sát cứng lại trong phút chốc ngắn ngủi, Hạ Miên cảm nhận được anh từ từ thả lỏng, ôm mình đi ra khỏi nhà tắm.

Buổi tối Hạ Miên ngủ rất say, nhưng trong thoáng chốc cảm giác được người đàn ông bên cạnh chẳng hề ngủ ngon. Nhiều lần cũng cảm giác được nệm rung động, dường như anh cứ lăn qua lộn lại không cách nào đi vào giấc ngủ. Nhưng mắt cô nặng trịch không mở ra được, lần nữa tỉnh lại là do bộ ngực bị áp lực nặng nề siết chặt đến mức sắp sửa ngạt thở.

Hạ Miên mở ra đôi mắt nhập nhèm, nương theo ánh trăng mờ mờ nhìn vào anh chăm chú. Nơi vị trí trái tim khó chịu là cánh tay rắn chắc của anh, thấy cô đã tỉnh lại, anh ôm cô chặt hơn chút nữa: "Sao lại tỉnh?"

Hạ Miên nhìn cánh tay mạnh mẽ quấn trên người mình, khàn giọng thì thào: "Anh ôm em chặt quá."

Lúc này Bạc Cận Yến như mới kịp nhận ra hành vi của mình khẩn trương quá mức, hơi nới lỏng sức lực, nhưng vẫn ôm chặt cô ở trong ngực: "Vậy nhé?"

Khóe môi Hạ Miên nhúc nhích, hai cơ thể nóng bỏng dán vào nhau ra mồ hôi ẩm ướt rất khó chịu, cô cau chặt chân mày nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Bạc Cận Yến nghi ngờ nhìn nhau với cô, tựa như không hiểu tại sao cô không vui.

Cuối cùng Hạ Miên thở dài vài hơi không thể nghe thấy, đưa tay cầm lấy bàn tay căng thẳng của anh: "Mau ngủ đi, em vẫn luôn ở đây."

Bạc Cận Yến cúi đầu ừ một tiếng, chiếc cằm vuốt ve trên đỉnh đầu mềm mại của cô, nhưng hơi thở trước sau vẫn dồn dập, không có dấu hiệu buồn ngủ.

Hạ Miên không hiểu anh làm sao, cảm giác rằng gần đây anh càng ngày càng có chút kiềm nén quá mức, hơn nữa biểu hiện đối với chuyện của cô cũng quá độ khẩn trương. Nhưng nghĩ đến trước kia anh cố chấp bá đạo, Hạ Miên lại cảm thấy thật ra thì không có thay đổi quá nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ, Hạ Miên ngủ thật say, chỉ còn người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô trong ánh trăng mờ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên trán cô, cô cũng nhẹ nhoẻn môi lên.

Ngày hôm sau Bạc Cận Yến lái xe đưa Diệc Nam đến nhà trẻ, sau đó về nhà đón Hạ Miên đi bệnh viện. Hạ Miên còn đang ngủ, buổi tối mấy lần đều bị anh phá tỉnh lại, lúc này đầu còn mơ màng.

Bạc Cận Yến mặc quần áo cho cô vẫn đang nhập nhèm, nhìn nàng vẫn cúi đầu mỉm cười dỗ dành: "Ở trên xe vẫn có thể ngủ được, đã hẹn với trưởng khoa Hà rồi, không nên đến trễ."

Hạ Miên mở mắt nhìn anh chằm chằm: "Tối hôm qua mới nói đi kiểm tra, anh hẹn khi nào?"

"Tối hôm qua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!