Chương 40: (Vô Đề)

Hạ Miên vội vàng mặc quần áo tử tế cùng với Bạc Cận Yến chạy đến phòng kế bên. Thím Ngô đang ôm Diệc Nam lo lắng đi tới đi lui, thấy hai người xuất hiện vội bước lên đón: "Sao bỗng nổi nhiều mẩn đỏ như vậy?"

Bạc Cận Yến vội vàng nhìn xem, rồi ra quyết định trước tiên: "Lập tức đi bệnh viện."

Ở nông thôn điều kiện chữa bệnh cũng không tốt, chỉ có một trạm y tế nhỏ, hơn nữa còn không có bác sĩ chuyên khoa.

Bạc Cận Yến lái xe đến cửa trạm y tế, Hạ Miên và thím Ngô che kín Diệc Nam sợ bị ra gió.

Toàn thân Diệc Nam cũng nổi chi chít mẩn đỏ, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra. Hạ Miên nhanh chóng rối loạn, hoàn toàn không hề chú ý.

Thím Ngô lớn tuổi nhìn không được cậu nhóc chịu khổ, nghe Diệc Nam khẽ rên thì nước mắt chảy dài: "Cũng là do thím không trông nom nó cho tốt, nhất định là ăn gì không đúng nên bị dị ứng rồi. Đứa bé này giống hệt với khi Cận Yến còn bé, cơ địa dễ dị ứng…"

Nhiều chỗ mẩn đỏ trên người của Diệc Nam trực tiếp sưng rộp lên, căng ra như sắp vỡ, cậu ngứa ngáy khó chịu, đôi tay nhỏ bé muốn gãi.

Hạ Miên nắm chặt tay cậu, khẽ giọng dỗ dành: "Diệc Nam ngoan, nhịn chút là được, một hồi bác sĩ sẽ khám cho con."

Diệc Nam cũng thật hiểu chuyện, nghe theo tiếng nói mang theo nức nở của Hạ Miên thì lập tức nheo mắt khẽ trả lời: "Vâng, Diệc Nam nghe lời."

Cửa sắt bị kéo ra ken két, trong ban đêm yên tĩnh lại toát lên vẻ kinh sợ vô cùng, cậu bé ôm chặt bả vai Hạ Miên, nơi xa còn truyền đến tiếng chó sủa.

Hồi lâu bên trong mới sáng lên ánh đèn mờ mờ, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra, trên mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Diệc Nam thật sự bị dị ứng, bác sĩ hỏi rất nhiều nguyên nhân, Hạ Miên và Bạc Cận Yến đều lắc đầu.

Ánh mắt bất đắc dĩ của bác sĩ dưới tròng kính không hề che giấu phóng qua: "Các người làm cha mẹ kiểu gì mà cái nào cũng không biết vậy hả?"

Hạ Miên thật sự không biết, cô chỉ biết Diệc Nam dị ứng hải sản. Chuyện này cũng do lúc trước có lần cô đề nghị ăn cua đồng bị Mạc Bắc ngăn lại mới biết được. Bây giờ nghĩ lại chuyện con trai cô không biết nhiều lắm thì làm sao yêu cầu con trai có thể lập tức chấp nhận cô chứ?

Cũng sắp rạng sáng, Hạ Miên gọi điện thoại cho Mạc Bắc hỏi chút chuyện nguyên nhân gây dị ứng cho con trai, rồi lại nói hết từng thứ một cho bác sĩ. Ánh mắt bác sĩ nhìn bọn họ càng thêm quái lạ, giống như họ là bọn buôn người vậy.

Có sự hỗ trợ của Mạc Bắc nên thuận lợi hơn nhiều, con trai được sắp xếp truyền dịch quan sát một đêm. Khuôn mặt vốn trắng nõn của Diệc Nam cũng hiện chấm đỏ, thỉnh thoảng cậu bé đã ngủ say cũng đưa tay lên gãi theo bản năng. Trong lòng Hạ Miên càng thêm tự trách.

Dù cho là làm con gái hay làm mẹ thì cô cũng không đủ tư cách.

Thím Ngô ngồi trên giường trống ở một bên, Bạc Cận Yến và Hạ Miên ngồi song song trên ghế bên cạnh nhìn dáng điệu con trai ngủ không say, hai người đều có tâm tư.

Bạc Cận Yến đưa tay ôm Hạ Miên, đặt đầu cô lên bả vai: "Bây giờ bắt đầu cố gắng cũng không muộn, chúng ta sẽ được chấp nhận."

Khi Bạc Cận Yến nói lời này thì trong lòng đã mang theo lòng tin vô cùng kiên định. Trước sau anh đều cảm thấy chuyện con trai chấp nhận họ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng khi anh nhìn thấy Mạc Bắc nửa đêm vội vã chạy đến thì tâm tình càng thêm rắc rối phức tạp.

Mạc Bắc vào phòng chạy thẳng đến bên giường Diệc Nam, cúi đầu nhìn Diệc Nam một hồi mới quay đầu liếc nhìn Hạ Miên, trong giọng nói mang theo rõ rệt sự mỏi mệt thả lỏng: "Không có chuyện gì rồi, sắp lặn rồi."

Hạ Miên đắng lòng nhìn chăm chú vào Mạc Bắc, anh mặc áo khoác mỏng, bên trong là bộ quần áo ở nhà màu xám, xem ra đúng là vội vã chạy đến nên ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

"Anh…." Hạ Miên cảm giác giờ phút này mình nói gì cũng thừa thải. Mạc Bắc càng như vậy cô càng không có mặt mũi nhận lại con.

Mạc Bắc nhíu nhíu mày, có chút mông lung với vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô, một lát sau mới tỉnh ngộ, trên mặt hơi lúng túng: "Chỉ là anh lo lắng cho con quá nên hừng sáng anh đã chạy đến."

Hạ Miên vội vàng xua xua tay: "Anh ở bên nó nhiều chút, Diệc Nam vẫn nhắc đến anh."

Mạc Bắc ngồi bên giường, vẻ mặt ôn hòa cúi đầu nhìn Diệc Nam. Ngón tay anh thon dài nhẹ nhàng vén mái tóc ẩm ướt dán trước trán của con trai, ánh mắt nặng trĩu nhìn vào mặt cậu.

Hạ Miên và Bạc Cận Yến đứng một bên, nhìn thấy cảnh ấm áp này cũng hơi không đành lòng quấy rầy.

Nửa đêm Diệc Nam tỉnh lại một lần, thấy Mặc Bắc liền ngạc nhiên vui mừng kêu lên: "Ba? Không phải con đang nằm mơ chứ?"

Mạc Bắc cúi đầu nhìn con trai chăm chú, đôi mắt mang nét cười, ngón tay véo yêu chóp mũi cậu: "Con cảm thấy sao? Con mèo nhỏ tham lam ăn lung tung, ba mẹ không biết, còn con cũng không biết mình không nên ăn cái gì à?"

Diệc Nam chột dạ chuyển ánh mắt, thì thầm một câu: "Con chỉ nghĩ rằng ăn một chút không có gì, nào biết… càng ăn càng thấy ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!