Chương 2: (Vô Đề)

Mở mắt ra đã thấy ánh dương chiếu sáng khắp phòng. Khung cửa sổ vẫn

khép kín. Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Hạ Miên mơ màng đánh giá xung quanh một lúc mới phát hiện mình đang nằm ở nhà.

Cô nắm chặt đấm tay. Điều đầu tiên cô làm là vọt vào phòng tắm lột

hết quần áo ra để dội nước lạnh toàn thân rất nhiều lần. Trên cơ thể cô

tựa như vẫn còn mơ hồ vương vấn hơi thở của tên biến thái kia. Cho dù có rửa sạch thân thể cô vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.

Hạ Miên ngồi trên ghế salon lẳng lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ. Thế mà cô đã bị tên biến

thái kia ôm ngủ suốt cả đêm. Không biết hắn đã mở dây trói tay chân cô

khi nào nên toàn thân cũng chẳng có cảm giác khó chịu gì cả.

Hạ Miên không hiểu mình đã trêu phải loại người gì mà lại có thể dễ

dàng tránh được tai mắt của cảnh sát; Còn có thể thần không biết quỷ

không hay đưa mình về nhà. Hạ Miên nghĩ ngợi đến mức lưng cũng toát mồ

hôi lạnh.

Một cơn gió sớm thổi qua căn phòng càng thêm lạnh lẽo.

Nếu nói là đắc tội, chỉ sợ cũng chỉ có một người… Nhưng sao anh lại

có thể sử dụng thủ đoạn đê tiện thế với cô? Chắc chắn anh sẽ không bao

giờ chịu liếc nhìn cô dù chỉ một lần.

Hạ Miên gác tay lên trán, cẩn thận nhớ lại những dấu vết đêm qua. Đầu mối duy nhất chỉ là trong thoáng chốc nghe được tiếng cười của hắn,

trầm ấm khàn khàn, vô cùng dễ nghe.

Khi đó, Hạ Miên đang bị ngón tay hắn khẽ vuốt nhẹ đỉnh nhọn nhạy cảm

của mình. Cô không biết mình bị lại hắn đùa nghịch đến từng ngõ ngách

trên người không bỏ sót thứ gì. Cô chỉ có thể cố gắng nuốt sự nhục nhã

này vào bụng, cắn chặt môi đến mức rỉ máu.

Trong giây lát, ngón tay thon dài của người đàn ông bỗng cạy mở cánh môi cô ra, dịu dàng khéo léo trêu đùa đầu lưỡi cô.

Hạ Miên biết đây chỉ là sở thích hèn hạ của tên biến thái, chứ không

phải là hắn tiếc thương cô đã cắn nát bờ môi. Hạ Miên không hề nghĩ ngợi dùng lưỡi cuốn chặt ngón tay kia. Rồi hàm răng cô cắn xuống thật mạnh.

Ngón tay ướt át rút ra không hề báo trước. Hạ Miên suýt nữa đã cắn

trúng hắn rồi. Ngay lúc này, người đàn ông phát ra tiếng cười khẽ rất

nhẹ. Tựa như một chiếc lông chim lướt qua gương mặt mang theo một sự

ngứa ngáy khác thường.

Mặc dù tiếng cười đó rất khẽ nhưng vẫn bị cô nhạy cảm bắt được. Trong thoáng chốc, cô nghe tiếng cười đó hơi quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!