Phó Dục Thư vừa hát xong thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Anh để micro xuống không quay lại nhìn ai chỉ nhìn màn ảnh kết thúc ca khúc nói: "Có phải tôi hát khó nghe quá nên dọa mọi người rồi không?"
Phương Dập Đồng vội nói: "Nào có, là Phó giáo sư hát quá hay mới đúng."
Phó Dục Thư hơi hất cằm lên nhoẻn khóe môi nhìn cô ta: "Mấy bài hát tôi nghe lúc còn đi học trong mắt các người giờ đã là nhạc xưa rồi, bài này là bài tôi hát tốt nhất, nếu không thì phải hát quốc ca thôi."
Phương Dập Đồng cười cởi mở tỏ vẻ hiểu chuyện, chu đáo cầm lấy đĩa trái cây cho Phó Dục Thư. Phó Dục Thư lấy miếng dưa hấu đưa cho Tưởng Phẩm Nhất. Trong đầu Tưởng Phẩm Nhất nghĩ lời bài hát mới vừa rồi của anh là có dụng ý.
Cô nhìn anh không nhận miếng dưa hấu cũng không nói chuyện, ánh mắt sâu sắc khiến người ta có phần không dám đối diện.
Phó Dục Thư vẫn bình tĩnh nhìn cô, cho đến khi cô nhận lấy miếng dưa hấu. Cô rũ mắt xuống không hề nhìn anh nữa.
Xem ra nguyên nhân thật sự chính là lời giải thích vừa rồi của anh, là anh không có dụng ý gì khác chỉ là do cô đã tự mình đa tình mà thôi. Tuy biết anh hát không nhằm vào bất cứ ai, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn không cách nào không nghĩ lung tung.
Trong lòng giống như có ngọn lửa đang bùng cháy. Trái tim bị tổn thương, cả người cũng kêu gào né tránh nhưng không biết phải né tránh thế nào. Ý niệm bất ngờ không kịp phòng ngự trong đầu như hoa bồ công anh bị cơn gió lửa thổi đến rải đầy mọi ngóc ngách. Lời thề chắc chắn từng nói với cha vang vọng bên tai. Tưởng Phẩm Nhất hít sâu một hơi đè nén sự rung động này lại, bưng cốc rượu trên bàn của Phó Dục Thư uống một hơi cạn sạch.
Thừa dịp những người khác đang chơi xúc xắc không chú ý đến cô, Tưởng Phẩm Nhất dùng cốc của Phó Dục Thư uống vài cốc rượu.
Phó Dục Thư không thể từ chối thịnh tình đành ngồi đó cùng mọi người chơi đổ xúc xắc. Khác với sự nhiệt tình cao trào của người khác, anh vô cùng an tĩnh ngồi trước bàn đá cẩm thạch. Gương mặt anh chín chắn khiến Tưởng Phẩm Nhất không tự chủ được bị anh cuốn hút.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh đang cúi đầu đổ xúc xắc. Anh không nhìn cô, cô uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác. Cảnh nhìn thấy trước mắt không phải là anh bị những người khác vây quanh. Mà là mùa đông trong ngôi biệt thự xinh đẹp, bên bếp lò ấm áp trên tấm thảm mềm mại con mèo đen đang lười biếng ngủ say.
Anh ngồi trên ghế salon bên cạnh lò sưởi, hai chân bắt chéo trên tay là quyển sách thật dày. Trên mũi đeo đôi kính gọng vàng giống như đối với cái gì cũng tràn đầy kiên nhẫn, anh có thể ngồi ngay ngắn xem sách cả ngày.
Đó mới là cuộc sống anh nên có trong suy nghĩ của cô.
Trong lòng buồn bực khó hiểu, Tưởng Phẩm Nhất đặt cốc rượu xuống đứng lên muốn yên lặng rời đi. Nhưng cô không biết rằng tửu lượng của mình lại kém như vậy uống mấy cốc rượu đã choáng đầu hoa mắt, lúc đứng lên suýt nữa đã ngã nhào.
Vóc dáng cô rất cao, lúc đứng lên đã thu hút sự chú ý của mọi người. Hiện tại dáng vẻ cô vịn ghế salon ra sức xoa thái dương khiến người đang chơi xúc xắc cũng không cách nào chơi tiếp nữa.
Phó Dục Thư tiến lên vài bước đến bên cạnh cô, hơi thở của cô phả vào mặt anh là một mùi rượu nồng nặc. Có thể đoán được mới vừa rồi cô đã uống rất nhiều.
Phó Dục Thư cau mày lại sắc mặt khó coi đỡ lấy cô, quay đầu lại nói tạm biệt với mọi người rồi đưa cô đi trước để lại người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Phương Dập Đồng nhìn cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực như hơi hiểu ra. Những người khác trong đoàn kịch hỏi cô ta: "Đoàn trưởng, cô giáo Tưởng và Phó giáo sư là quan hệ gì vậy? Cô ta không phải là vợ của Phó giáo sư chứ?"
Dáng ngoài Phó Dục Thư thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng cũng là người đã hơn ba mươi. Bọn họ lại diễn kịch bản của anh, khẳng định là biết số tuổi thật của anh, cho nên họ cũng không suy đoán là "bạn gái" mà là "vợ".
Phương Dập Đồng liếc người nói chuyện một cái: "Tôi cũng không biết. Lúc trước nghe nói Phó giáo sư đã ly dị, vợ trước là một người giàu có xinh đẹp trong nhà rất có tiền còn là bác sĩ, không phù hợp với điều kiện của Tưởng Phẩm Nhất."
Nam diễn viên chính khi nãy đã nói hai câu với Tưởng Phẩm Nhất bị từ chối nói thản nhiên: "Chuyện người ta quan tâm đến làm gì, cho dù bọn họ không phải vợ chồng cũng đâu đến phiên các người. Có uống nữa không, không uống thì về nhà ngủ thôi."
"Uống, sao lại không uống?" Phương Dập Đồng lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với nam diễn viên chính, "Người đó đi rồi không phải chúng ta vẫn còn có nhiều công thần hay sao, còn cám ơn chưa xong nữa mà. Nào, tiếp tục."
Bên này coi như xử lý xong, bên Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất rời đi cũng không dễ dàng gì.
Tưởng Phẩm Nhất uống những cốc rượu kia, men say đồng loạt bốc lên gần như là toàn thân đều tựa vào người Phó Dục Thư. Cô nhắm chặt mắt lại nắm cổ áo sơ mi của Phó Dục Thư, thở ra khói trắng trong thời tiết giá rét. Thân thể tập múa vốn có tính dẻo dai lại càng trở nên mềm mại, giống như một con mèo trắng muốt.
Tuy tư thế mờ ám quá mức có thể bị tình nghi là thừa dịp người khác say để lợi dụng, nhưng Phó Dục Thư lại không thể bỏ mặc cô không lo. Vì phòng ngừa cô ngã nhào trên đường phố lạnh cóng anh còn ôm lấy cô rất chặt.
Người uống rượu say thần trí không rõ ràng cũng rất tùy hứng, tuy Phó Dục Thư ôm chặt Tưởng Phẩm Nhất nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn vùng vẫy khó chịu. Trong lúc bước đi xiêu vẹo điện thoại di động đã rơi ra khỏi túi, lạch cạch rớt trên mặt đất.
Phó Dục Thư ôm lấy cô miễn cưỡng hơi ngồi xuống nhặt điện thoại lên. Chỉ thấy màn hình điện thoại đã bị nứt, máy đã tự tắt.
Tưởng Phẩm Nhất cũng không phải dùng điện thoại sang trọng gì, cao lắm cũng chỉ có thể nghe gọi, chụp hình, nhắn tin. Loại điện thoại này thì chỉ cần ném từ trên cao xuống là sẽ hư ngay.
Điện thoại của cô thì hư, người thì lại uống say hoàn toàn không thể trả lời được câu hỏi của anh. Phó Dục Thư nhớ được cô đã không thể trở về Hòe Viên , cho nên bây giờ phải đưa cô đi đâu đây?
Một mình anh thì đi đâu cũng được, nhưng mang theo một cô gái thì vô cùng bất tiện. Huống chi cô còn một người cha rất khó tính, nếu như cả đêm cô không về không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!