Chào hỏi Hàn Cẩn Du xong, Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào gặp Tưởng Thặng. Tưởng Thặng được cảnh sát dẫn ra gặp họ sắc mặt tốt hơn lúc ở Hòe Viên nhiều, khí chất cũng không còn u ám như lúc trước, cả người như thay hình đổi dạng thậm chí khóe môi còn mang theo nét cười khẽ.
Nhìn thấy cha thay đổi như vậy, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất vui. Điều này dường như hơi khác người, bởi vì rõ ràng là cha phải ở tù khá lâu nhưng hai cha con bọn họ lại giống như gặp được chuyện tốt. Nếu như bị người không hiểu sự việc nhìn thấy chắc sẽ nói là họ không bình thường.
"Ba."
Tưởng Phẩm Nhất ngồi vào ghế cầm lấy điện thoại nói chuyện với cha, tay vô thức đặt lên tấm kiếng. Tuy không thể chạm vào cha nhưng cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Tưởng Thặng ôn hòa nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịu dàng hỏi thăm: "Phẩm Nhất, gần đây con sống thế nào?"
Phó Dục Thư khẽ chớp mắt, có lẽ Tưởng Thặng còn chưa biết chuyện Tưởng Phẩm Nhất từng bị Cổ Lưu Thâm bắt cóc. Gần đây Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần nhớ lại chuyện trước kia, ngày Cổ Lưu Thâm bị bắt sẽ không còn xa nữa. Tin rằng sau này họ có thể sống thật yên ổn rồi.
"Con rất khỏe."
- Tưởng Phẩm Nhất nghẹn ngào cố nén nước mắt lại - "Còn ba?"
Tưởng Thặng thở hắt một hơi: "Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ba chưa từng nhẹ nhõm như bây giờ, con không cần lo lắng cho ba."
- Ông hơi ngừng lại, hỏi cô - "Mẹ con thế nào rồi?"
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Con đón mẹ về nhà ở với con rồi."
Tưởng Thặng nhìn Phó Dục Thư một cái rồi nói: "Bây giờ con sống chung với Phó Dục Thư à?"
"... Dạ."
- Tuy có do dự nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thừa nhận.
Tưởng Thặng cũng không nói gì, gật đầu: "Cũng tốt."
- Dứt lời, ông nói tiếp với cô - "Ba muốn nói vài lời với Dục Thư."
Tưởng Phẩm Nhất nhường chỗ cho Phó Dục Thư, đứng phía sau anh lưu luyến nhìn cha. Phó Dục Thư cầm điện thoại, chào hỏi Tưởng Thặng, sau đó trò chuyện với ông. Tưởng Phẩm Nhất đứng phía sau không nghe rõ cụ thể họ nói chuyện gì qua điện thoại, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Dục Thư nghiêm túc còn cha nói không ngừng, hẳn là chuyện quan trọng.
Thật ra cũng chẳng xem là chuyện quan trọng gì, chỉ là một chút cảm khái cá nhân của Tưởng Thặng về những người bạn già nhiều năm vẫn sống chung với nhau và chuyện Cổ An Hòa đã trói buộc mọi người ở Hòe Viên. Ông thật sự vô cùng cảm khái.
"Đã nhiều năm như vậy không ai có can đảm chống lại Cổ gia, sự hà hiếp từ năm này qua năm khác đã khiến người người ở Hòe Viên mất đi dũng cảm. Tôi nghĩ những người đã chết kia chắc cũng từng muốn chống lại nhưng chẳng qua là người thân nằm trong tay Cổ gia nên họ đã bị bó buộc, không cách nào làm trái lệnh Cổ gia. Dần dà đã hình thành thói quen nô lệ, ngay cả tôi theo thời gian cũng dần dần biến thành như vậy.
May là có cậu xuất hiện"
- Tưởng Thặng thở dài nói - "Ban đầu lúc Phẩm Nhất gạt tôi nói đi giải sầu thì tôi đã biết nó muốn đi tìm cậu. Nó còn trẻ, vẫn còn sức lực và can đảm để đấu tranh. Nhưng tôi đã già, không còn năng lực kia nữa. Sau đó tôi luôn nghĩ quyết định của tôi là đúng hay sai. Cho đến hôm nay tôi mới khẳng định chắc chắn là tôi đã làm đúng."
Phó Dục Thư khẽ rũ mắt, lông mi thật dài tạo nên bóng râm dưới mắt anh. Anh mặc bộ đồ tây màu đen đơn giản nhất, tư thái tao nhã cao quý ngồi trên ghế, cặp mắt kính không gọng trên sống mũi đã tăng thêm khí chất nho nhã của anh. Anh là học giả, có học thức uyên bác. Trình độ và sự từng trải của anh khiến anh có đượ tư thái điềm đạm và nổi bật mà rất nhiều người không có.
Có con rể như vậy thật sự là không còn gì để phàn nàn.
"Cậu có bận lòng việc Phẩm Nhất có một người cha tù tội như tôi không? Có để tâm đến việc nó từng có gia đình như vậy không?"
Tưởng Thặng nói ra nỗi lo lắng của mình, rốt cuộc xã hội này rất thực tế, khó tránh khỏi việc sau khi Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất thật sự kết hôn sẽ xuất hiện vấn đề như vậy. Đến lúc đó một mình Tưởng Phẩm Nhất ở ngoài không có chỗ nương tựa, tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi.
Ngoài ra còn cha mẹ Phó Dục Thư, hỏi anh câu này chẳng phải là đang hỏi đến cha mẹ anh sao?
Phó Dục Thư cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tưởng Thặng. Không phải là ông lo vô lý, cá tính quyết liệt của Tưởng Phẩm Nhất đúng là rất hòa hợp, nhưng anh không cho rằng mình và cô sẽ xảy ra mâu thuẫn kịch liệt gì.
"Không có ạ."
Từ đầu đến cuối ngoại trừ chào hỏi, Phó Dục Thư chỉ nói ba chữ này, tất cả đều là Tưởng Thặng nói.
Sau khi những hộ bị bắt giam ở Hòe Viên tiếp nhận điều tra, đầu mối vụ án càng lúc càng rõ ràng. Những cái chết ly kỳ của người bên ngoài dọn đến cùng với những vụ án vô duyên vô cớ tự sát của người trong Hòe Viên đều được làm sang tỏ. Cổ Lưu Thâm bị những người khác ở Hòe Viên tố cáo nên bị truy nã. Trí nhớ của Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần hồi phục, rốt cuộc là ai bắt cóc và đã làm chuyện gì với cô, cô đều từ từ nhớ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!