Má ấp môi kề nóng bỏng, người trên giường ôm siết lấy nhau, chiếc chăn trắng tinh che đi hai cơ thể, tiết tấu khẽ nhấp nhô lên xuống khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng.
Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, sau khi đưa Tưởng Phẩm Nhất đi đón gió tẩy trần xong, hai người cùng vào phòng nghỉ ngơi. Đúng vậy, là nghỉ ngơi. Tuy đang vận động thể lực, nhưng hiện tại chuyện này đối với họ mà nói là một sự thả lỏng và trút bỏ thật lớn, quả thật có thể gọi là nghỉ ngơi.
Quấn quấn quýt quýt không chịu rời xa, triền miên đến hơn chín giờ, Phó Dục Thư bị tiếng chuông điện thoại làm phiền phải vén chăn lên nghe điện thoại. Điện thoại đã vang ba lần, hai lần trước đã từ chối không tiếp, lần này nếu như không tiếp nữa sợ là sẽ bỏ lỡ chuyện quan trọng.
Người đàn ông dáng cao dong dỏng vén chăn xuống giường cầm lấy điện thoại, thân thể lõa lồ đi uống nước, vừa cầm cốc nước vừa nói với người bên kia điện thoại: "Khương Giảo? Đã trễ thế này có chuyện gì không?"
Tưởng Phẩm Nhất mệt mỏi nằm nhoài trên giường nhìn bóng lưng Phó Dục Thư, ánh mắt lưu luyến tại bờ vai, eo và hai chân anh không cách nào rời đi. Từ trên xuống dưới người đàn ông này chỗ nào cũng tinh tế, khiến cô cảm thấy đàn ông lõa thể còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Khương Giảo cũng không biết đầu bên kia điện thoại là cảnh xuân vô hạn, anh ta chỉ nói rất lạnh nhạt: "Nhậm Hi bị bắt rồi cậu biết chưa?"
Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống, thản nhiên nói: "Biết thì sao, không biết thì sao?"
"Cậu nói rất đúng, vấn đề này tôi đã hỏi thừa thãi. Quan hệ của cậu và Tống Vân tốt như vậy chắc chắn là đã biết hết."
- Khương Giảo im lặng một hồi rồi nói - "Quan hệ của tôi và Tống Vân không tốt lắm, tôi đang suy nghĩ cách cứu Nhậm Hi ra ngoài, cậu giúp tôi được không."
Phó Dục Thư liếc nhìn thoáng qua Tưởng Phẩm Nhất, không khách sáo nói thẳng: "Trên phương diện tình cảm dường như tôi nên giúp đỡ cô ta, một ngày cũng nghĩa vợ chồng. Nhưng lần này chuyện cô ta gây ra đâu phải cậu không rõ, cô ta vu khống Tống Vân và bạn gái tôi cấu kết, cậu cảm thấy tôi có thể giúp cậu sao?"
Đáp án đã rõ. Không chỉ có Khương Giảo, ngay cả Tưởng Phẩm Nhất đều hiểu thái độ của anh. Từ trong lời nói của anh, Tưởng Phẩm Nhất có thể biết được anh đang nói chuyện với ai và nói cái gì. Anh không hề do dự tẹo nào với chuyện này, kiên định đặt Tưởng Phẩm Nhất vào vị trí quan trọng nhất. Chuyện này nhìn từ phía Nhậm Hi có lẽ là hết sức bạc tình, nhưng nhìn từ góc độ của cô thì anh thật sự quá tốt.
"Phó Dục Thư, trước đây tôi thật sự nhìn lầm cậu."
- Khương Giảo có vẻ rất tức giận - "Cho đến bây giờ Nhậm Hi vẫn yêu cậu, nhưng cậu lại vì một người phụ nữ quen biết chưa bao lâu đã vứt bỏ cô ấy, không buồn ngó ngàng đến. Cậu tốt thật, tốt thật đó."
- Dứt lời, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Phó Dục Thư từ từ đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu nhìn điện thoại một hồi, quay lưng về phía Tưởng Phẩm Nhất hỏi cô: "Có phải em thấy anh quá lạnh lùng vô tình. Có phải cảm thấy bây giờ anh đối xử với Nhậm Hi như vậy, tương lai cũng sẽ đối với em như vậy không?"
Tưởng Phẩm Nhất dường như cạn kiệt sức lực rất lười nói chuyện, cô kéo chăn che lại cảnh xuân trên ngực, lười biếng nói: "Không có, bởi vì em sẽ không phản bội anh giống như cô ta."
Mỗi người đều có ranh giới của mình, có người là tiền, có người là tình cảm. Mà có người ranh giới của họ là không chấp nhận sự phản bội, vừa vặn Phó Dục Thư chính là loại người này.
Nói theo đạo lý, dù sao Nhậm Hi và anh cũng đã quen nhau nhiều năm, tuy chia tay rồi không còn tình yêu cũng còn tình bạn. Nhưng chuyện đến mức độ này, tất cả hành động của Nhậm Hi đã làm tiêu tan luôn chút tình bạn còn sót lại của anh. Anh và Tưởng Phẩm Nhất đi đến ngày hôm nay, phải trải qua rất nhiều chuyện mà tình nhân bình thường không phải chịu. Vì anh sơ suất mà cô bị người ta bắt cóc ngược đãi, làm sao anh có thể chấp nhận để người khác lại làm hại cô nữa chứ?
Song, người làm hại cô là Nhậm Hi, anh không thể nhẫn tâm đối phó cô ta, nhưng tuyệt đối không bao giờ giúp đỡ. Cú điện thoại này của Khương Giảo thật sự đã không biết mình biết ta rồi.
Thật ra thì Khương Giảo cũng do quá sốt ruột thôi. Dù sao Nhậm Hi đã theo anh ta lâu như vậy, dù bọn họ mới vừa vì chuyện có con mà gây lộn ầm ĩ một trận, nhưng Nhậm Hi xảy ra chuyện như vậy anh ta không cách nào ngồi yên không quân tâm đến được.
Anh ta không giống Phó Dục Thư. Tuy trong lòng Nhậm Hi còn yêu Phó Dục Thư, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ dù sao người ta cũng từng là vợ chồng, là do anh ta chia rẽ bọn họ. Anh ta có trách nhiệm với Nhậm Hi, dù cô nhớ đến Phó Dục Thư khiến lòng anh ta không vui, nhưng anh ta cũng không thể để mặc cô bị nhốt trong tù không lo. Ngoài miệng anh ta là người ăn nói càn rỡ, nhưng cá tính cũng khá tốt, không đến nỗi thấy chết mà không cứu.
Lần này việc Nhậm Hi làm rất ngốc, ngu ngốc đến mức khiến Khương Giảo hoài nghi đến cùng cô ta có phải là người phụ nữ xinh đẹp mình quen biết lúc ban đầu hay không. Anh ta vô cùng thất vọng về Nhậm Hi, nhưng vẫn nghĩ cách cứu cô ra.
Khương Giảo giàu có hơn Phó Dục Thư, có thể xem như là một nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Bình Giang, quen biết rất nhiều người. Anh ta đi xem con trai mình một chút rồi xuống lầu gọi điện thoại cho luật sư.
Sau khi điện thoại thông, Khương Giảo không cần quanh co nói thẳng: "Cứu một người ra giúp tôi."
Đầu bên kia điện thoại nói: "Cứu người? Đây không phải là thế mạnh của Khương tổng hay sao."
Khương Giảo khẽ nói: "Bảo anh đi thì anh đi, nhiều lời như vậy làm gì. Đây đúng là thế mạnh của tôi, nhưng anh phải đi trước giúp tôi xem tình hình nông sâu thế nào tôi mới có thể quyết định làm sao cứu cô ấy được."
"Vậy Khương tổng muốn cứu ai?"
- Luật sư hỏi.
Khương Giảo im lặng một hồi: "Bạn gái tôi."
"Cái gì? Nhậm tiểu thư? Anh đang nói giỡn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!