Công xưởng khả nghi được phát hiện tại thôn Trữ Gia. Từ thôn Trữ Gia đi theo hướng Tây cách bờ biển ngày càng xa có một ngọn núi rất nhỏ, bên kia sườn núi không có ai ở cây cối rậm rạp. Bây giờ đang là mùa đông cây cỏ đều khô héo, nhìn từ đằng xa chỉ thấy một màu xám xịt.
Phó Dục Thư mặc áo khoác đứng phía trước nhìn sườn núi, bàn tay đeo bao tay da màu đen từ từ siết lại. Đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ sắc lạnh khiến Tống Vân chỉ vô tình liếc nhìn đã có dự cảm bất ổn.
"Cậu bình tĩnh một chút, tôi nghĩ họ đang ở gần đây thôi, đừng gấp." Tống Vân đi đến bên cạnh anh trấn an.
Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, đôi mắt đen nhánh thâm trầm không rõ tâm trạng thế nào. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Tống Vân thở dài một hơi, quay sang hạ lệnh cho nhân viên phía sau: "Đi qua đó xem sao, nhớ mang theo súng."
Tất cả mọi người đều đáp lời, chuẩn bị đồ đạc cùng nhau lên núi. Hiện tại thời tiết rất lạnh, cảnh sát mặc áo khoác đồng phục rất dày. Duy chỉ có một mình Phó Dục Thư là mặc chiếc áo vest màu đen khác hẳn với mọi người. Bình thường vóc dáng anh đã cao hơn người khác, bây giờ dẫn đầu phía trước càng tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm.
"Mấy người các cậu đi phía bên kia, những cậu này qua bên đó, còn lại theo tôi đi phía bên này, có gì báo cáo với tôi."
- Tống Vân chia nhóm đi ra ba phía, đương nhiên Phó Dục Thư đi theo anh ta. Nhóm họ gồm bốn người, như vậy cũng đủ đối phó với một mình Cổ Lưu Thâm rồi.
Thật ra Tống Vân không quá hy vọng sẽ tìm được người ở ngọn núi này. Trong nhận thức của anh ta, Cổ Lưu Thâm là người vô cùng cẩn thận. Nếu như anh ta thực sự đã đến đây, chắc hẳn bây giờ cũng đã rời đi rồi. Bởi vì nơi này giao thông bất tiện, điện thoại không có tín hiệu, mua thức ăn cũng khó, cây cối rậm rạp dễ bị lạc hướng mà hiện tại lại đang là mùa đông. Làm nơi ẩn náu tạm thời thì còn được chứ lâu dài thì không ổn.
Tuy nhiên có lẽ Tống Vân chưa thật sự hiểu hết tính cách của Cổ Lưu Thâm. Cuối cùng bọn họ đã tìm được chỗ giấu Tưởng Phẩm Nhất ở đây.
"Phó cục trưởng, bên kia có một hang núi, chúng tôi vẫn chưa tiếp cận. Đề phòng trường hợp bên trong có người sẽ bứt dây động rừng. Phải làm sao đây, sếp?" Một thuộc cấp chạy đến báo cáo.
Phó Dục Thư nói ngay lập tức: "Đi qua đó xem sao."
Anh chàng kia thoáng sửng sốt nhìn về phía Tống Vân hỏi ý kiến. Tống Vân gật đầu: "Đi thôi, xem thử nào."
Do đó nhóm họ thay đổi phương hướng đi về phía bên kia, chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy chỗ mấy đồng nghiệp đang đứng. Thấy họ đến, tất cả mọi người đều nhích ra để họ nhìn được cảnh tượng phía sau.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy sau đống cây cối trơ trụi là một sườn núi nhỏ. Trên sườn núi có một cái hang, cửa hang không lớn nhưng đủ để người ta ra vào. Bên cạnh cửa hang còn có túi nylon đựng rác màu đen vứt ở đó.
Nói bây giờ tâm trạng không kích động là giả. Tưởng Phẩm Nhất mất tích nhiều ngày như vậy, tuy Phó Dục Thư vẫn kiên trì cho rằng cô không sao, nhưng thực tế cô vẫn đang trong tình cảnh sống chết chưa rõ. Hôm nay rốt cuộc có thể tìm được chỗ đang giấu cô, tim anh đã đập mạnh đến mức anh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa.
"Đợi đã."
- Tống Vân kéo Phó Dục Thư đang định đi thẳng vào trong lại - "Tôi đi trước, cậu không có vũ khí đi phía sau đi"
Phó Dục Thư không hề do dự đi phía sau anh ta, hối thúc: "Đã đi được chưa?"
Tống Vân đáp một cách khô khốc: "Đi thôi."
Tất cả cảnh sát được huấn luyện nghiêm túc lặng lẽ đi đến gần cửa hang, cẩn thận không để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Họ lo lắng có thể sẽ khiến người đang ở trong hang chú ý. Bọn họ đi từ dưới lên sườn núi tốn không ít thời gian. Tuy trong lòng Phó Dục Thư lo lắng nhưng anh biết lúc này không gấp được. Vì sự an toàn của Tưởng Phẩm Nhất, bọn họ phải vô cùng cẩn thận.
Đi từng bước vào trong hang núi tối đen, không thể bật đèn cũng không thể tạo ra tiếng động gì. Những người cảnh sát cầm súng hướng về phía trước. Phó Dục Thư đi theo phía sau không ngừng nhìn vào bên trong, anh nhanh chóng nghe thấy Tống Vân nói: "Dục Thư, cậu đến đây đi."
Trong nháy mắt Phó Dục Thư đã xông đến cuối hang núi. Tưởng Phẩm Nhất đang hôn mê nằm trên đám cỏ dại. Cô mặc bộ quần áo vô cùng dơ dáy, đầu tóc và thân thể đều rất bẩn, hơi thở yếu ớt hết sức tiều tụy.
Phó Dục Thư lập tức chạy đến ngồi cạnh cô, anh cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô, rồi ôm cô lên đi ra ngoài ngay lập tức. Lúc đi ngang qua Tống Vân, anh nói thật nhanh: "Lập tức cho người đưa tôi ra ngoài tìm bệnh viện gần nhất, tình trạng cô ấy không ổn."
Tống Vân gật gật đầu, cho người lái xe đưa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào thành phố tìm bệnh viện. Còn anh ta và những người khác tiếp tục điều tra, xem thử có tìm được manh mối giá trị gì không.
Tưởng Phẩm Nhất ở đây một mình chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Cổ Lưu Thâm đi ra ngoài còn chưa về. Khả năng thứ hai chính là Cổ Lưu Thâm đã hoàn toàn bỏ đi, cố ý để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây chờ bọn họ.
Trong hai khả năng này, căn cứ vào giải thích lúc trước của Phó Dục Thư, Tống Vân có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ hai. Hiện tại Cổ Lưu Thâm có suy nghĩ kỳ quặc, anh ta muốn thông qua việc hành hạ Tưởng Phẩm Nhất để hành hạ Phó Dục Thư, thuận tiện khiêu khích cảnh sát luôn. Như vậy có thể trừng phạt người phản bội anh ta, cũng có thể trừng phạt người đã dụ dỗ Tưởng Phẩm Nhất phản bội anh ta, một công đôi việc.
Bây giờ anh ta để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây là đã kết thúc trừng phạt, cho Phó Dục Thư đi thu dọn tàn cuộc.
Tin rằng hiện tại Phó Dục Thư nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn sẽ áy náy và đau khổ muốn chết, như vậy Cổ Lưu Thâm đã đạt được mục đích của mình.
Cổ Lưu Thâm là một tên tội phạm vô cùng gian xảo. Chắc chắn nếu như anh ta không chủ động kết thúc chuyện bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất thì bọn họ cũng không thể tìm được cô nhanh như vậy. Anh ta đã dám làm như thế xem ra ở chỗ Tưởng Phẩm Nhất cũng sẽ không lưu lại chứng cớ gì chứng minh anh ta là thủ phạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!