Trong lời nói của Nhậm Hi mang theo ý chỉ trích nhưng Phó Dục Thư không có phản ứng gì đặc biệt. Anh cầm lấy chiếc túi màu đen trong tay, đẩy cặp kính không gọng trên sóng mũi: "Có vấn đề gì không? Nếu như sợ giờ này không dễ kêu xe thì để anh gọi điện thoại cho Khương Giảo, bảo cậu ta đến đây đón em."
Lời nói này, vẻ mặt này giống hệt với biểu hiện lúc ban đầu khi Nhậm Hi muốn ly hôn với anh. Khi đó cô cũng được Khương Giảo đón đi như vậy. Có điều lúc đó người muốn đi chính là cô, còn bây giờ là cô bị đuổi đi.
Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng giày da giẫm lên lá rụng. Cô nhìn về phía Phó Dục Thư, phát hiện anh bước đến trước mặt cô và Cổ Lưu Thâm.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn nhìn bàn tay Tưởng Phẩm Nhất đang bị buộc tay trong tay với Cổ Lưu Thâm một hồi. Tuy biết rõ bây giờ không phải là lúc xử sự theo cảm tính nhưng anh vẫn đưa tay kéo cánh tay Tưởng Phẩm Nhất lại, lôi cô rời khỏi Cổ Lưu Thâm về bên anh.
"Tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, xin lỗi."
- Anh nói xin lỗi Cổ Lưu Thâm nhưng chẳng có thành ý gì rồi liền kéo Tưởng Phẩm Nhất vào nhà mình. Từ đầu đến cuối cũng không nhìn lấy Nhậm Hi một cái. Điều này rốt cuộc khiến Nhậm Hi hoàn toàn hiểu ra giữa bọn họ đã không còn gì nữa cả.
Hai tay Cổ Lưu Thâm chắp ra phía sau đứng trước cửa Tưởng gia. Ở trong nhà Tưởng Thặng đã sớm nhìn thấy tất cả. Màn đêm buông xuống, ông nhìn cảnh phức tạp bên ngoài từ cửa sổ tầng trệt. Tuy ông cảm thấy bất mãn với sự kích động của Phó Dục Thư, nhưng ông lại cảm thấy Phó Dục Thư làm như vậy mới xem như thật sự có tình cảm với con gái mình.
Tưởng Phẩm Nhất bị Phó Dục Thư kéo vào nhà anh. Sau khi khóa cửa kéo rèm cửa sổ lại, cả căn nhà bị bao phủ trong một màn đen.
"Hôm nay anh đã đi thăm mẹ em."
- Phó Dục Thư cởi khăn quàng cổ và bao tay ném lên ghế salon, anh nói lỏng cravat nói bằng giọng khàn khàn.
Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc: "Anh đến viện điều dưỡng ư?"
"Phải."
- Anh quay người lại nhìn cô - "Tống Vân điều tra được một chút dấu vết, mang tài liệu đi chung với anh đến hỏi bà. Thần trí bà không tỉnh táo lắm, nhưng vẫn nhớ được một số chuyện trước đây rất lâu. Có điều là bà không muốn nói."
Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nói: "Chuyện bà biết em đều biết, bọn anh có thể đừng đi quấy rầy bà không? Có gì muốn hỏi cứ hỏi em."
Phó Dục Thư ngồi xuống salon, vẫy tay gọi cô trong bóng tối: "Được, em đến đây, anh hỏi em."
Tưởng Phẩm Nhất không ngần ngại đi đến, ngồi trên ghế salon đối mặt với anh. Trong bóng tối cô chỉ có thể thấy rõ mắt kính của anh, không nhìn ra ánh mắt dưới tròng kính kia là như thế nào.
"Anh muốn hỏi cái gì?" Cô ngượng ngùng hỏi, cảm giác không khí quá mức mờ ám.
Phó Dục Thư cởi măng sét xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc trắng nõn. Bàn tay anh từ từ choàng qua vai Tưởng Phẩm Nhất, kéo cô vào lòng mình.
Tưởng Phẩm Nhất tựa vào lòng anh, cằm đặt lên bờ vai anh. Trong hơi thở của cô tràn ngập hương vị thanh nhã tươi mát trên người anh. Tay anh từ vai trượt xuống bên hông cô, đặt trên vùng eo mang theo chút trêu đùa.
"Mới vừa rồi Nhậm Hi nói với anh, Cổ Lưu Thâm nói em là vị hôn thê của anh ta."
- Phó Dục Thư từ tốn cất lời, trong giọng điệu không nghe ra vui hay giận.
Tưởng Phẩm Nhất bực bội: "Là anh ta đơn phương, chú Cổ nói muốn em và anh ta qua sang năm kết hôn. Điều này sao được, sao em lại lấy anh ta chứ?"
"Vậy em muốn lấy anh sao?"
- Phó Dục Thư nhận ra ý chính, hỏi cô rất thẳng thắn.
Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, trợn mắt trong bóng tối: "Em... em muốn lấy anh, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể lấy anh được."
Phó Dục Thư ừ một tiếng, có chút bùi ngùi: "Con người anh, mục tiêu mỗi giai đoạn đều đặt ra vì người khác. Lúc tuổi còn trẻ là vì cha mẹ, sau khi cưới là vì gia đình, giành giải thưởng cũng không phải là vì hư danh uyên bác cá nhân gì. Tuy cuối cùng kết quả cuộc hôn nhân của anh thất bại nhưng anh không phản đối việc bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai. Anh sẽ sửa chữa những khuyết điểm của mình ở cuộc hôn nhân thứ nhất, không để chúng ta đi vào vết xe đổ."
- Anh nắm tay cô, nói dịu dàng - "Cho nên chờ anh giải quyết xong chuyện phiền phức ở Hòe Viên thì em lấy anh nhé."
Tưởng Phẩm Nhất vùi mặt vào lòng anh, không ngừng gật đầu. Nước mắt bất giác tràn mi, thấm ướt áo sơ mi trước ngực anh. Anh từ từ nhích ra xa, nén giọng nói rất khẽ: "Em làm ướt áo anh rồi, tính sao hả?"
Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, cô nói: "Em giặt sạch lại cho anh."
Phó Dục Thư gật gật đầu nói: "Vậy anh cởi ra đưa em nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!