Chương 29: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên khi bắt đầu chuyển qua mối quan hệ bí mật, Tưởng Phẩm Nhất đã không nhịn được gọi điện thoại cho Phó Dục Thư. Cô đã bắt đầu dạy học lại cho bọn trẻ, bởi vì làm việc thì trong đầu sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ đến anh. Nhưng sau khi dạy xong về nhà, cô lại càng nhớ anh nhiều hơn.

Đứng bên cửa sổ lầu một nhà mình cô nhìn qua nhà Phó Dục Thư, nói với anh ở đầu bên kia điện thoại: "Anh đi ra phía ngoài một chút."

Phó Dục Thư đang đứng bên cửa sổ lầu một nhà mình thì nghe Tưởng Phẩm Nhất yêu cầu đi ra phía ngoài một chút, để cô được nhìn thấy anh.

Phó Dục Thư chần chờ trong chốc lát rồi bước lên vài bước mở cửa sổ ra, không để ý đến gió lạnh thổi vào áo sơ mi anh, đứng đó triển lãm cho người ta nhìn. Mắt cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng người khác phát hiện sự khác thường.

Tưởng Phẩm Nhất kéo rèm cửa sổ che người mình lại, lưu luyến nhìn bóng dáng cao lớn của Phó Dục Thư, thật lâu mới nói: "Anh vào đi thôi, đóng cửa sổ lại, nếu không một hồi sẽ bị cảm cho xem."

Phó Dục Thư vâng lời đóng cửa sổ đi vào nhà, anh vừa đi vừa nói vào điện thoại: "Em ăn cơm tối chưa?"

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Vẫn chưa, hay là anh gửi hình cho em đi. Em sẽ lưu lại, để tránh sau này làm phiền anh."

Phó Dục Thư hơi ngồi xuống thêm thức ăn cho Tiểu Hùng, bật cười: "Anh chưa bao giờ chụp ảnh cả."

Tưởng Phẩm Nhất kiên trì: "Vậy thì anh chụp một tấm cho em đi, em chờ MMS của anh."

Thấy cô cố chấp như vậy Phó Dục Thư cũng chỉ đành nghe theo. Anh cúp điện thoại, chụp một tấm ảnh gửi qua tin nhắn cho cô.

Tưởng Phẩm Nhất ngồi trên ghế nhận tin nhắn, Phó Dục Thư trong hình là dáng vẻ cô vừa mới nhìn thấy nhưng lại khiến cho cô cảm giác như đã trôi qua mấy vạn năm.

Anh trước kia là nơi ấm áp có thể chạm đến, nhưng anh bây giờ chỉ có thể nhìn xa xa tựa như một bức tranh lạnh băng. Điều này khiến tình cảm của cô đối với anh càng sâu sắc khó hiểu hơn.

Đang loay hoay nhắn tin lại cho Phó Dục Thư thì cha bỗng gõ cửa phòng nói với cô: "Xuống ăn cơm đi."

Tưởng Phẩm Nhất cũng không để ý, vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa đi xuống lầu. Đợi đến khi cô gửi xong tin nhắn "em đi ăn cơm đây, anh cũng nhớ ăn cơm nhé" cho Phó Dục Thư ngước mắt nhìn phòng ăn ở tầng trệt, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.

"Sao anh ta lại ở đây?" – Tưởng Phẩm Nhất chỉ vào Cổ Lưu Thâm đang ngồi trên ghế hỏi cha mình.

Ánh mắt Tưởng Thặng phức tạp nhìn cô: "Phẩm Nhất, tình huống hiện tại không giống với lúc trước. Con thử tiếp nhận Lưu Thâm đi, cậu ấy là một đứa bé ngoan."

Câu "tình huống hiện tại không giống với lúc trước" vốn mang hàm ý sâu xa để nhắc nhở Tưởng Phẩm Nhất, may là đã không bị Cổ Lưu Thâm phát giác ra điểm khác thường. Tưởng Phẩm Nhất kiên trì ngồi bên cạnh cha, nở một nụ cười gượng với Cổ Lưu Thâm đang mỉm cười ngắm nhìn cô ở phía đối diện.

"Em không muốn cười thì đừng cười, đừng nên miễn cưỡng mình. Anh sao cũng được, cảm giác của em quan trọng hơn." – Cổ Lưu Thâm ôn hòa – "Anh đến cũng là do đề nghị của cha anh và các chú. Phẩm Nhất, dù em không thể thích anh cũng xin chịu đựng một chút."

Tưởng Phẩm Nhất "ừ" một tiếng thật khẽ coi như trả lời, vẻ mặt hờ hững cầm đũa nhanh chóng ăn cơm, định ăn xong sẽ bỏ đi ngay. Nhưng dường như Cổ Lưu Thâm đến đây không chỉ đơn giản là để ăn cơm như vậy. Lúc Tưởng Phẩm Nhất đang ăn anh ta lại nói: "Phẩm Nhất, cơm nước xong hi vọng em có thể đến nhà anh một chuyến, ba anh muốn gặp em."

Tay Tưởng Phẩm Nhất đang cầm chén đũa chợt khựng lại khó tin nhìn về phía cha mình, hỏi ông nên làm gì đây bằng ánh mắt.

Tưởng Thặng suy nghĩ chốc lát thì hỏi: "Sao chú không biết chuyện này?"

Cổ Lưu Thâm cười một tiếng, nói đầy hàm ý: "Bây giờ chuyện chú Tưởng biết không nhiều lắm. Chú ra ngoài một chuyến đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi."

Tưởng Phẩm Nhất cảm nhận sâu sắc tình cảnh khó khăn hiện tại của nhà mình. Dường như cô nhớ đến buổi tối năm đó lúc mẹ gặp chuyện không may. Trong một đêm mẹ trở thành như vậy không biết đã bị cái gì kích động. Có lẽ một ngày nào đó biết đâu cô cũng sẽ gặp phải chuyện như thế. Một mình cha nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, dù tính tình cộc cằn nhưng cô vẫn bình yên vô sự, nhất định là không dễ dàng gì.

"Tôi đi." – Tưởng Phẩm Nhất không đành lòng nhìn cha lâm vào tình thế khó xử nên đã nhận lời Cổ Lưu Thâm.

Khóe môi Cổ Lưu Thâm nhoẻn cười, cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.

Trong lúc ăn cơm điện thoại của Tưởng Phẩm Nhất kêu lên một cái, có lẽ là Phó Dục Thư trả lời tin nhắn của cô. Tiếng kêu này khiến Cổ Lưu Thâm đang ăn cơm chợt nhíu mày lại, nghi ngờ liếc nhìn cô.

Tưởng Phẩm Nhất tỉnh bơ đặt bát đũa xuống cầm điện thoại lên xem, thản nhiên nói: "Phụ huynh gửi tin nhắn nói con họ không khỏe ngày mai không thể đi học. Lẽ nào chuyện này tôi cũng phải cho anh xem?"

Lời của cô rất sắc bén, Cổ Lưu Thâm cũng không tức giận được, anh ta lắc đầu: "Em hiểu lầm rồi, anh chỉ lo là có gì đó quấy rầy việc em đến nhà anh thôi chứ không có ý gì khác."

Tưởng Phẩm Nhất vốn chẳng có cảm tình gì với anh ta, nghe anh ta nói như vậy cũng chẳng mấy tin tưởng. Cô hừ một tiếng tắt điện thoại tiếp tục ăn cơm.

Cơm cũng đã ăn xong, sau đó cô còn rầy rà phụ cha thu dọn bát đũa rồi lại lau bàn, đến tận phút cuối khi không thể kéo dài thời gian được nữa mới miễn cưỡng đi với Cổ Lưu Thâm đến nhà anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!