Chương 27: (Vô Đề)

Có lẽ những vấn đề này thật sự hơi phức tạp, Phó Dục Thư lấy hộp thuốc từ túi ra đặt trên bàn, rút một điếu bật lửa, trước khi châm lịch sự hỏi hai người: "Để ý không?"

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, Tưởng Thặng cũng tỏ vẻ không ngại. Lúc này Phó Dục Thư mới châm thuốc, dáng vẻ rất đàn ông.

Anh yên lặng hút thuốc lá. Bình thường người khác rất hiếm khi thấy anh hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anh hút thuốc lại cảm thấy anh nhất định một kẻ hút thuốc thâm niên.

Ba người ngồi yên lặng một lúc lâu. Hai cha con Tưởng gia đều chờ Phó Dục Thư suy nghĩ xong. Vẻ mặt Phó Dục Thư thay đổi liên tục, lại châm thêm một điếu thuốc, gạt đầy tàn thuốc. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến Nhậm Hi từng nói. Cô ta nói buổi tối khi cô ta đòi ly hôn với anh, anh cũng như vậy. Khi đó cô ta nói là anh đang giận, vậy bây giờ thì sao?

Tưởng Phẩm Nhất hơi áy náy. Thật ra thì Phó Dục Thư vốn không cần hao tổn tinh thần vì những chuyện này. Nếu như không phải vì cô, thậm chí anh đã có thể giải được bí mật của Hòe Viên, bắt hết tất cả nhân vật khả nghi.

Anh che giấu điều anh phát hiện vì cô, chẳng cho Tống Vân biết gì hết. Hiện tại lại giằng co với cha cô vì cô, xem ra cô thật sự là tội nhân thiên cổ mà.

Phó Dục Thư chậm rãi cúi đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Lúc ngẩng đầu phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên.

Anh đứng lên giúp đặt thức ăn lên bàn, giới thiệu nho nhã lịch sự: "Nhưng món này đều là đặc sản địa phương, nhà hàng này làm cũng không tệ, bác Tưởng nếm thử đi."

Tưởng Thặng nghiêm túc cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, thong thả nhai nuốt coi như là đã nếm xong.

"Nói việc chính đi." Tưởng Thặng nói thản nhiên, "Cậu nghĩ cũng đã lâu rồi, còn chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của ông vô cùng phức tạp. Phó Dục Thư nhìn vào mắt ông cảm thấy con đường tương lai thật tối tăm.

"Tôi không thích nghe lời dối trá. Nếu như cậu muốn nói gì đó lừa gạt tôi, vậy thì chi bằng cậu đừng nói gì cả. Tôi trực tiếp dẫn nó về nhà." Tưởng Thặng nói tiếp.

Phó Dục Thư thở dài, tựa vào ghế day day thái dương, anh nói: "Chuyện này rất phiền phức. Cháu và bác đều biết là Phẩm Nhất sẽ không đồng ý với lời của bác. Nhưng bắt cô ấy rời khỏi cháu, cháu cũng không đồng ý."

Lòng Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chua chát vì lời nói của Phó Dục Thư. Anh nói rằng anh sẽ không đồng ý để cô rời khỏi anh, chứ không phải nói là cô không đồng ý. Ý nghĩa của những lời này rất khác biệt. Vốn là cô chủ động tìm anh, nhưng bây giờ biến thành anh thích cô nhiều hơn, như vậy cô ở bên cạnh cha cũng ổn định hơn. Anh thật sự là lúc nào cũng rất thỏa đáng, thỏa đáng đến mức khiến người ta luyến tiếc.

"Phó tiên sinh, cậu là người thông minh, cậu nên biết lựa chọn thế nào là tốt nhất cho nó. Chuyện này gần đây tôi mới nghĩ thông suốt, nếu không tôi cũng không thả nó đến tìm cậu."

- Tưởng Thặng thở dài một cái, nói - "Nó là con gái duy nhất của tôi, tôi cũng không muốn nó rời khỏi mình nhưng tôi không có cách nào, tôi không có lựa chọn nào khác."

Phó Dục Thư nói ngay sau đó: "Cháu muốn nói chuyện riêng với bác một chút, bác xem có được không?" Lúc anh hỏi cũng không nhìn đến biểu hiện của Tưởng Phẩm Nhất chỉ nhìn Tưởng Thặng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Tưởng Thặng nhìn anh trong giây lát rồi nói với Tưởng Phẩm Nhất: "Phẩm Nhất, con đi ra ngoài hóng gió một chút đi."

Tưởng Phẩm Nhất mím môi nói: "Con không thể nghe hai người nói chuyện sao? Con biết hết tất cả mọi chuyện mà, hai người cần gì phải tránh con chứ?"

Tưởng Thẳng gạt qua một bên: "Cái này con phải hỏi cậu ta."

Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư khẽ cau mày nói: "Ngoan nào, em muốn biết sau này anh sẽ nói cho em biết."

Anh không nói gạt cô, cô đành phải đi ra ngoài. Tuy rất muốn biết nội dung câu chuyện của họ nhưng hiện tại cũng không phải là lúc bốc đồng.

Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho Phó Dục Thư và Tưởng Thặng. Tưởng Thặng cất lời nói trước: "Hiện tại cậu có thể nói rồi."

Phó Dục Thư khẽ gật đầu: "Bác Tưởng, cháu cũng không vòng vo nữa. Chắc bác biết cháu đã điều tra được những gì, nếu không bác không thể nào thỏa hiệp dễ dàng như vậy."

- Anh nói thẳng thắn - "Bác lo lắng việc bại lộ sẽ liên lụy đến Phẩm Nhất cho nên hi vọng bây giờ cô ấy đi theo cháu, giải trừ quan hệ với gia đình bác."

Tưởng Thặng không phủ nhận mà thừa nhận thẳng thắn: "Đúng là như vậy, sau đó thì sao?"

Phó Dục Thư khẽ cười, nói tiếp: "Nhưng bác cũng hiểu rõ Phẩm Nhất, với tính cách cô ấy tuyệt đối không thể nào vì cháu mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Cháu tự nhận sức quyến rũ của mình còn chưa đủ lớn đến mức khiến một cô gái mang tính cách như cô ấy làm chuyện như vậy vì cháu. Cho nên chúng ta chỉ có thể đổi lại phương pháp thôi."

Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi tuyệt vọng: "Cậu cảm thấy còn có cách khác sao?"

Phó Dục Thư đứng lên hai tay chống lên bàn, từ từ kéo gần khoảng cách với Tưởng Thặng. Gương mặt anh tuấn cơ trí lại bình thản ung dung, anh thản nhiên nói: "Trước tiên bác dẫn Phẩm Nhất về thành phố Bình Giang, sau khi trở về thì vờ như đàm phán với cháu thất bại, làm yên lòng những người mà bác không thể tiết lộ ra đây. Cháu sẽ nói cho Phẩm Nhất nghe phải làm sao, trong thời gian ngắn cháu sẽ không liên lạc với cô ấy cho đến khi cháu làm rõ tất cả chuyện này."

Tưởng Thặng cười tự giễu: "Sau khi làm rõ ràng thì sao? Phẩm Nhất không phải vẫn sẽ bị liên lụy sao? Lẽ nào cậu muốn bao che cho nó? Đây chính là phạm pháp."

Phó Dục Thư thẳng người, chắp tay ra sau đi một vòng trong phòng, anh nói: "Thật ra thì bác không cần phải lo lắng cho Phẩm Nhất. Cho đến bây giờ cô ấy còn chưa giúp các người làm bất cứ chuyện gì, cũng không biết nội tình của các người, không có trách nhiệm gì trên pháp luật cả. Quan trọng là sau khi bác đưa cô ấy về phải bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để những người kia ép cô ấy giống như bác ngày trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!