Chương 21: (Vô Đề)

Tuy Tưởng Phẩm Nhất không muốn ở khách sạn Phó Dục Thư sắp xếp, nhưng cũng không dự định đến ở nhà anh. Điều đó có vẻ như cô quá vô duyên, nếu như phải như vậy thì thà cô chọn ở khách sạn. Nhưng bây giờ cho dù cô chịu thì Phó Dục Thư cũng không chịu nữa.

Không biết xe chạy về phía nào, Tưởng Phẩm Nhất ngồi bên vị trí ghế lái phụ rối rắm nhìn anh, rất muốn khuyên anh là chuyện này không thích hợp lắm. Đương lúc cô đang luống cuống tay chân, điện thoại di động của cô vang lên, cho nên cô bỏ xuống những ý nghĩ kia trước, lấy điện thoại ra nghe.

Màn hình điện thoại di động hiện lên người gọi đến là Cổ Lưu Thâm. Tưởng Phẩm Nhất nhìn chằm chăm màn ảnh hồi lâu không nghe. Phó Dục Thư cảm thấy kỳ lạ quay đầu nhìn xem, từ xa đã liếc thấy cái tên trên màn hình điện thoại, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút mang theo vẻ không thiện ý lắm. Có lẽ Tưởng Phẩm Nhất mãi mãi không phát hiện được điều này.

Do dự một hồi lâu Tưởng Phẩm Nhất vẫn bắt máy điện thoại, hạ giọng nói: "Alo."

Bên kia Cổ Lưu Thâm vô cùng yên tĩnh, còn còn im ắng hơn cả Tưởng Phẩm Nhất bên này. Có phải vì anh ta gọi điện thoại nên cố ý lựa nơi không có ai hay không: "Anh đây, nghe bác Tưởng nói em đi ra ngoài du lịch hả?"

Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên "ừ" một tiếng.

Cổ Lưu Thâm hỏi: "Đi tìm vị Phó tiên sinh kia sao?"

Bị nói trúng bí mật khiến cô hơi chột dạ, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: "Không phải, sao lại nghĩ như vậy."

Cổ Lưu Thâm cười ha ha: "Đừng ngốc Phẩm Nhất, anh và em lớn lên cùng nhau em nói dối anh không biết hay sao?"

Tưởng Phẩm Nhất chỉ nói: "Nếu anh cảm thấy tôi đang nói dối thì cứ vậy đi."

Cổ Lưu Thâm yên lặng một hồi rồi nói: "Khi nào em về?"

Tưởng Phẩm Nhất mở miệng dự định trả lời, nhưng trong xe bỗng vang lên tiếng đài phát thanh. Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư tiếp tục lái xe với vẻ mặt điềm nhiên như không, giống như mình chẳng làm gì hết vậy.

Tưởng Phẩm Nhất không hiểu lý do vì sao anh làm như vậy, cô nhìn anh chằm chằm một hồi rồi trả lời Cổ Lưu Thâm đang chờ sốt ruột ở bên kia: "Khoảng chừng một tuần tôi về, anh có việc gì thì chờ tôi về rồi nói. Bây giờ không tiện nói chuyện."

Câu trả lời này dường như đã lấy lòng được Phó Dục Thư, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút.

Cổ Lưu Thâm nói: "Bên em đột nhiên rất ồn ào, chuyện gì xảy ra vậy?"

Tưởng Phẩm Nhất thuận miệng nói: "Tôi đang ở trên xe taxi, tài xế mở đài phát thanh."

Thoáng chốc Phó Dục Thư nhìn về phía Tưởng Phẩm Nhất, tuy trên mặt không có vẻ gì nhưng nhìn thế nào cũng giống như anh khẽ bật cười.

Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng nói vài câu rồi cúp điện thoại, nhìn Phó Dục Thư nói: "Sao lại mở đài phát thanh, hại em suýt nữa không biết giải thích làm sao."

Phó Dục Thư không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói: "Kỹ thuật lái xe của tài xế như anh thế nào?"

Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng nói: "Không phải là anh để bụng em nói gì chứ?"

Phó Dục Thư nói: "Dĩ nhiên không để bụng." Anh hơi nheo mắt, mắt kiếng bị ánh nắng chiếu vào hơi phản quang, "Là vị bác sĩ Cổ bệnh viện thú cưng à?"

Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu: "Là anh ta, có thể là ba em nói cho anh ta biết em đi nên anh ta gọi điện thoại đến hỏi thăm."

Phó Dục Thư gật đầu nói: "Anh còn chưa biết cuối cùng là em nói với ba em thế nào mà ông chịu thả em đi vậy?"

Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu liếc nhìn anh: "Em nói với ông ấy là đi ra ngoài giải sầu, để quên anh đi."

"..." Phó Dục Thư liếc nhìn cô một cái khó hiểu, sắc mặt trở nên khó coi.

Tưởng Phẩm Nhất phì cười một tiếng: "Được rồi, nói đùa với anh thôi. Đúng là em nói như vậy, nhưng ba em rất thông mình chắc chắn đã đoán ra được em đến tìm anh rồi. Tuy em nghĩ mãi không hiểu tại sao ông lại chịu cho em đi, nhưng em đã đi ra được thì chính là điềm tốt."

Phó Dục Thư không phủ nhận, nhìn lướt qua ngoài xe nói: "Có tiệm bán bánh mứt, em có muốn ăn không?"

Khóe miệng Tưởng Phẩm Nhất bạnh ra: "Em đâu còn là trẻ con nữa."

Phó Dục Thư nói: "Nếu em ăn kẹo thì sao lại không ăn mứt?"

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, trong lúc nhất thời không kịp hiểu ra anh nói gì, đến khi hiểu được thì anh đã xuống xe mua mứt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!