Chương 14: (Vô Đề)

Lên xe Phó Dục Thư xong, ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh hơi tế nhị, giống như muốn hỏi gì đó, nhưng trước sau cũng không cất lời.

Phó Dục Thư yên lặng lái xe, không mảy may vì cô tỏ ra hoài nghi mà thay đổi, chỉ vờ như không nhìn thấy gì cả, cũng không biết là muốn lừa ai đây.

Bởi vì không khí trong xe thật sự đè nén, Tưởng Phẩm Nhất hắng giọng cất tiếng nói: "Dục Thư, mới vừa rồi lúc tôi đi ra nhìn thấy hình như người đàn ông kia đang gây lộn với anh. Anh là người xử sự cẩn thận như vậy, nhìn không giống với kẻ chủ động đụng chạm đến người khác.

Tay Phó Dục Thư nắm tay lái siết chặt, một lát sau gật gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Tưởng Phẩm Nhất cau chân mày, lại nói: "Từ đằng xa tôi đã nghe thấy người đàn ông kia nói mấy câu, đại loại là "ly hôn" gì đó, anh ta đang nói anh à?"

Phó Dục Thư "À" một tiếng, coi như là đáp lời.

Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp "Anh đã ly dị rồi hả?" Cô nghĩ đến hiểu biết của mình về Nhậm Hi, nói ra suy đoán, "Bác sĩ Nhậm là vợ trước của anh à?"

Phó Dục Thư nghiêng đầu liếc cô một cái, vẫn giữ cách thức trả lời một chữ như cũ, nói: "Phải."

Điều này anh không nói cô cũng biết, bởi vì thường xuyên đến viện điều dưỡng, nơi đó lại có rất nhiều phụ nữ lớn tuổi rất thích nhiều chuyện, cô không muốn biết về chuyện của Nhậm Hi cũng khó.

Xem ra người chồng trước không có tiền mà Nhậm Hi ly dị chính là Phó Dục Thư. Nhưng dường như cuộc sống Phó Dục Thư đâu có túng quẫn, còn lái xe mắc tiền như vậy, dù thế nào cũng chẳng giống kẻ nghèo khổ.

Lẽ nào vì lúc Phó Dục Thư kết hôn với cô ta luôn luôn bận việc nghiên cứu nên lạnh nhạt với vợ, rồi sau đó cô ta lại lạc lối với người đàn ông xa lạ, làm ra chuyện có lỗi với Phó Dục Thư, cho nên mới ly hôn sao?

Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến lúc trước mình tra tư liệu của Phó Dục Thư đã tra ra anh đoạt được giải thưởng vật lý Yuri Milner. Hình như tiền thưởng rất cao, như vậy có thể giải thích được cuộc sống dư dả hiện tại của anh.

Thật sự là chuyện đời khó đoán, lúc cần tiền thì không có, nhưng bỗng chốc tiền lại tìm đến cửa.

Tưởng Phẩm Nhất giữ yên lặng, tự mình cảm khái. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn lại anh nữa.

Cô như vậy ngược lại làm Phó Dục Thư mất tự nhiên. Lúc anh đợi đèn đỏ đã liếc mắt nhìn cô một cái, chần chờ hồi lâu mới cất tiếng nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là tình cờ gặp phải bọn họ, không việc gì đâu..."

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại, nói với vẻ mặt thấu đáo: "Tôi không muốn biết, anh cũng đừng nói, không cần phải giải thích với tôi đâu." Cô không hỏi là không muốn anh nhớ lại những chuyện rất mất thể diện đối với đàn ông, tránh cho anh buồn phiền. Đây là sự giúp đỡ tốt nhất cô có thể cho anh.

Có điều là, chỉ sợ Phó Dục Thư là đàn ông không nhìn ra ý nghĩ chân thật của phụ nữ, lầm tưởng là cô đang ghen tuông.

Phó Dục Thư cười cười với vẻ mặt phức tạp, mở cửa sổ rồi lấy một điếu thuốc, cầm bật lửa hỏi cô: "Để ý không?"

Tưởng Phẩm Nhất giơ tay lên: "Tùy anh."

Phó Dục Thư châm thuốc, khởi động xe chạy tiếp. Tưởng Phẩm Nhất nhìn bộ dạng anh yên lặng bình tĩnh hút thuốc lá qua cửa kính xe. Cô cảm giác vẻ mặt anh vô cùng uy nghiêm, giống như là một ông cụ luôn nghiêm túc.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, xe cũng lái vào đường về Hòe Viên, thấy sắp về đến nhà, Tưởng Phẩm Nhất vội nói: "Chờ chút đã, đỗ xe bên đường đi, tôi có đồ cho anh."

Phó Dục Thư ngoan ngoãn đỗ xe bên đường, hỏi: "Có gì cho tôi?"

Anh nhấn mạnh hai chữ "cho tôi", có vẻ vô cùng nghi ngờ.

Tưởng Phẩm Nhất lấy ra một phong bì có tiền đưa cho anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Trả lại anh này."

Phó Dục Thư rũ mắt nhìn bì thư màu nâu kia, bì thư thật dày, khẳng định bên trong không ít tiền. Có lẽ là cô đã tra ra được giá tiền rồi, nên mới trả lại cho anh không thiếu một xu, thậm chí còn có thể nhiều hơn một chút.

Phó Dục Thư hơi buồn cười, nhưng lại cười không nổi. Cho nên chỉ nhếch nhếch khóe miệng tượng trưng, khẽ nói: "Cô không cần trả tiền cho tôi, đó là tôi tặng cô."

Tưởng Phẩm Nhất nói: "Là tự tôi làm rớt hư điện thoại di động, không có lý gì lấy đồ của anh cả."

"Cứ cho là tôi cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết nhiều chuyện cũng được mà." Vẻ mặt Phó Dục Thư không dao động.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh một hồi, hạ giọng nói: "Nếu như anh muốn tôi nhận không cũng được, có điều là tôi nhận không quà của anh, sau này quan hệ của chúng ta có thể bị" Cô hạ thấp tiếng nói, trầm ngâm một hồi không nói tiếp nữa. Tuy nhiên không cần nói cũng đã biết được điều cô muốn nói rồi.

Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, cô hẳn là rất khẩn trương, tay đặt trên đùi đan nhau, ngón tay không ngừng siết chặt, làm lộ ra sự bất an của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!