Chương 40: Ngoại Truyện 4

Dạo gần đây, hành vi của Rin trong sinh hoạt hằng ngày có chút gì đó khả nghi, cứ lén lén lút lút và thường sẽ biến mất ngẫu nhiên vào một thời điểm nào đó.

Len có vẻ như đã để ý tới điều này, nhưng cậu vẫn không hỏi đến.

Len là một chàng trai tốt và có thể xem như là chu đáo và sáng suốt, cậu luôn để bạn gái mình có thời gian riêng tư, tuyệt đối không có chuyện tọc mạch khi chưa có sự cho phép.

Những gì cậu có thể làm bây giờ, cũng chỉ là biểu hiện như bình thường và chú ý tới sự an toàn của Rin một cách âm thầm mà thôi.

****

Ngày rồi lại qua ngày, Len đã cảm thấy hơi khó hiểu.

Một Rin năng nổ, lúc nào cũng dư năng lượng để nghịch phá cả ngày khiến cậu nhận nhiều cơn đau đầu chóng mặt lại được thay thế bằng một người có dáng vẻ mệt mỏi và luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi chỉ để kiếm cho mình một giấc ngủ.

Dưới mắt của Rin đã xuất hiện quầng thâm trông y hệt như mắt gấu trúc vậy. Chỉ cần còn thức, cô sẽ liên tục ngáp dài ngáp ngắn, đầu óc cũng không được tỉnh táo, cứ mơ mơ màng màng như người mới từ trên núi xuống.

- Rin, dạo này em bận rộn hay phiền muộn chuyện gì sao?

Rin đang gục mặt xuống bàn, nghe Len hỏi xong thì chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua, có vẻ như cô cũng chẳng nghe lọt được mấy chữ là bao.

Len thở dài. Cậu vỗ vỗ mấy cái lên đầu Rin, rồi luồn những ngón tay đan xen vào mái tóc hơi rối của cô, vuốt vuốt cho gọn gàng, cũng thuận tiện xoa đầu cô như là một cách để khiến cô trở nên thư thái hơn.

- Làm gì thì làm, nhưng đừng gắng sức quá. Đợt này mà sinh bệnh, anh sẽ không chăm cho đâu.

Len vờ làm mặt dỗi, cái giọng cũng giống như muốn dạy đời người ta, nghe xong chỉ muốn vung nắm đấm lên tẩn cho vài trận.

Nhưng Rin cô nương đã không còn tâm trạng nào để làm cái hành động cô thường hay làm nữa, nên trong lòng Len thầm nghĩ, đây quả là một cơ hội tốt để trèo lên đầu cô ngồi.

Nói vậy thôi, chứ cậu cũng xót lắm. Nhưng mà nếu như quá lo lắng cho đối phương, cũng đồng nghĩa với việc cậu không tin tưởng cô. Chuyện bánh bèo như vậy, cậu nhất định sẽ không làm, sau này sẽ bị bà xã cười chết!

****

Gần một tháng sau đó, trên 10 ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Rin đã xuất hiện những miếng băng cá nhân quấn xung quanh. Còn có, ở trên cánh tay hay mu bàn tay cũng tồn tại mấy vết sưng tấy, dường như là vết bỏng thì phải.

Nhân cơ hội thời tiết đang lạnh, Rin đã che giấu đôi bàn tay thương tích của mình bằng cách đeo thêm găng tay, với lời biện hộ là để chống lạnh cho tay, tuyệt đối sẽ không chịu bỏ ra.

Mà có vẻ là do đang bị thiếu ngủ trầm trọng, tính khí của Rin đã trở nên thất thường, dù rằng trước đây cô cũng đã vốn thất thường rồi.

Tựa như đánh lô tô vậy, hên xui biết đâu bất ngờ.

Ai mà lỡ hồ đồ chọc đến cô nương, một là sẽ được xem như là không khí nếu như may mắn, còn nếu chẳng may mà trúng sổ số thì đều sẽ bị ăn một tràng chửi và mấy cái bạt tai mãi mãi khắc cốt ghi tâm.

Len đã hơi sờ sợ rồi. Cậu đang cân nhắc giữa 2 lựa chọn, một là mặt dày vác xác đi dỗ ngọt Rin, 2 là tạm thời né né ra một chút để bảo toàn tính mạng và tình cảm tốt đẹp.

****

Rồi một ngày nọ, Rin bỗng gục xuống trên hành lang.

Cảnh tượng một cô gái sắc mặt nhợt nhạt bất tỉnh nhân sự đã thu hút rất nhiều những ánh nhìn kinh ngạc.

Sự việc còn đáng kinh ngạc hơn nữa là, sau đó không lâu, có một cậu thanh niên vô cùng điển trai đã xuất hiện và bế cô ta vào phòng y tế, tốc độ xảy đến có thể ví như một cơn gió vậy, khiến người ta không kịp phản ứng.

Len biết chứ, cậu là thằng ngu nhất trần đời.

Tự lừa phỉnh bản thân như vậy để làm cái gì chứ? Ngay từ giây phút đầu tiên khi thấy Rin bữa xuất hiện bữa không là cậu đã lo đến sốt vó lên rồi.

Thế nhưng cậu vẫn cứ cho rằng mình nên để mặc cho cô tự tung tự tác trong khi cô không biết làm thế nào để bảo đảm sức khoẻ của bản thân. Rin là người như thế nào, cậu hiểu nhất.

Ấy vậy mà, cậu vẫn thật thất bại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!