- Cảm ơn cậu... vì đã cho tôi mượn quần áo và sử dụng phòng tắm...
Cô gái bước ra ngoài với mái tóc màu vàng tươi ẩm ướt dính vào làn da trắng hơi tái nhợt. Trên người cô chỉ là một chiếc áo hoodie màu xám và một chiếc quần thể dục hơi quá cỡ, được cô xắn lên cao một khúc.
Cô đứng bên cạnh một cậu chàng đang ngồi trên sofa và xem tivi, rụt rè lên tiếng. Không lâu sau đó, cô hắt xì phải được mấy hơi, khiến cho chiếc mũi xinh xắn đỏ ửng cả lên.
Cậu thiếu niên quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi đơn giản nói:
- Cậu bị cảm rồi.
Cô lùi lại đằng sau, cách cậu thêm mấy bước, hơi cúi mặt xuống, đáp:
- Xin lỗi. Tôi... tôi sẽ cố gắng không lây cho cậu... Hay là tôi trở về nhà vậy. Quần áo của cậu tôi sẽ sớm giặt và đem trả lại.
- Ngoài trời đang mưa to, đi lại bây giờ là một vấn đề. Với cả, cậu có nhớ số gọi về nhà không?
- Điện thoại...? Hình như... hình như tôi làm mất túi xách rồi...
Lenka nghe xong, liền ngẩn người rồi đưa mắt liếc xung quanh, cuối cùng rút ra được một kết luận khá mơ hồ.
- Nếu vậy thì cứ ở đây đi, tôi sẽ không dễ bệnh đâu. Huống chi, cũng là cậu đang bị cảm, không nên ra ngoài với thời tiết thế này.
Rinto nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, sau đó xoay gót đi về một hướng nào đó sâu vào bên trong nhà, còn không quên để lại một câu:
- Cậu ngồi ghế đi, đợi tôi một chút.
Lenka dõi mắt theo bóng lưng của cậu, thần thái vẫn còn trông mơ màng lắm, nhưng cũng nghe lời mà ngồi xuống ghế.
Trên tv đang chiếu một bộ phim tình cảm sướt mướt điển hình.
Lenka ngồi bó gối, cằm dựa lên đầu gối, hai mắt dán thẳng vào màn hình tv, cũng không có bộc lộ cảm xúc nào quá đặc biệt. Tựa như cô chỉ đang trải qua một ngày chủ nhật tẻ nhạt vậy.
Một lúc sau đó, Rinto từ trong bếp trở ra với một chiếc li sứ cầm trên tay. Khi chưa kịp lại gần chỗ Lenka, cậu đã phải dừng bước và tròn mắt kinh ngạc.
Trên gương mặt của cô gái đang hướng trọn tầm mắt lên tv không biết từ lúc nào đã giàn giụa lệ nóng, liên tục chảy dài như con suối đổ xuống từ trên đỉnh núi.
Cô đã phải đau khổ như thế nào thì mới có thể khóc mà vẫn giữ được khuôn mặt bình chân như vại ấy. Cậu không biết, nhưng ở đâu đó trong lòng, cậu cảm thấy ngực mình quặn thắt lại.
Rinto với lấy cái điều khiển tv rồi nhanh chóng chuyển kênh. Cậu xoay người lại, đưa cái li sứ đang toả hơi nóng đến trước mặt Lenka:
- Uống cái này đi, sẽ giúp cậu đỡ bệnh.
Lenka vươn ra những đầu ngón tay trắng bệch lấp ló bên trong ống tay áo dài ngoằng và cầm lấy cái li. Cô đưa li kề lên môi, húp vào miệng một ngụm nhỏ.
Hương vị béo ngậy của sữa và cái ngọt thanh thanh của mật ong hoà quyện vào nhau và thấm vào từng vị trí trên tấc lưỡi. Nhiệt độ ấm nóng của sữa len lỏi vào, chảy dọc xuống toàn thân khiến cơ thể lạnh lẽo của cô như được đưa đến bên cạnh một cái lò sưởi.
Thật khoan khoái và dễ chịu làm sao.
Cô im lặng nhìn dòng hơi nước bay lên, uốn lượn như rồng, tâm trí hình như lại bay luẩn quẩn đâu đó.
Sau đó, cô uống vào một hớp lớn. Li sữa bây giờ đã vơi đi chỉ còn lại một nửa.
Rinto ngồi ở bên cạnh vẫn không có phát ra âm thanh gì mà lại tiếp tục chăm chú xem tv.
Lenka xoay đầu sang nhìn góc nghiêng của khuôn mặt cậu, hàng chân mày hơi cau lại một chút.
Mãi một hồi sau, cô mới mở miệng:
- Cậu... tôi có gặp cậu trước đây sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!