Chương 37: Ngoại Truyện 1

Đã trôi qua 2 năm kể từ khi Gumiya qua đời.

Mọi người ai nấy cũng đã gác lại nỗi bi thương, tiếp tục tiến tới tương lai và trưởng thành. Đó cũng chính là khoảng thời gian Đế quốc Lotushire bận rộn chào đón vị lãnh tụ mới sau hơn ngàn năm chờ đợi dưới lòng đáy biển và bắt đầu ổn định dần cuộc sống.

Gumiya mất rồi, mọi người đều biết điều đó. Cậu có một ngôi mộ được xây ở một nơi thoáng đãng vắng người, và để tránh gây sự chú ý cho giới truyền thông, trên bia mộ đều không có lưu lại bất cứ thông tin gì cả.

Lễ tang của cậu cũng đã diễn ra một cách hết sức bình dị đến nỗi ngoại trừ người quen thân thiết ra thì không một ai hay biết đến tin buồn này.

Duy chỉ có, kẻ chủ mưu là Miku và Mikuo lại nắm rõ sự thật trong lòng bàn tay.

Trên lục địa của Lotushire có một địa danh nổi tiếng nhưng không mấy ai được phép bước vào. Người ta thường gọi đó là Vườn cấm.

Tương truyền rằng, khu vườn này đã tồn tại từ hồi chưa lập quốc, nơi đây có khung cảnh vô cùng đẹp, tựa như là ở trên thiên cung vậy.

Thảo dược quý hiếm đều tập trung và mọc tự nhiên ở đây, những bài thuốc được chế ra từ chúng đều có giá trị cực kì đắt đỏ trên thị trường.

Mà quan trọng hơn hết, chính là sự tồn tại của Thần Liên, là một bí mật quốc gia.

Thần Liên là một đoá sen trong suốt có hào quang màu vàng toả nhẹ ra xung quanh, do hấp thụ tinh hoa của vạn vật khác trong vườn mà thành.

Quá trình hấp thụ đó diễn ra mỗi lần như vậy kéo dài hàng trăm năm, tức là cứ khoảng vài trăm năm thì một đoá Thần Liên mới xuất hiện. Thần Liên lơ lửng trên mặt nước ở giữa Hồ Băng rộng lớn.

Nước trong hồ băng không kết tủa lại nhưng vẫn có một nhiệt độ lạnh chết người. Chỉ cần một thứ gì đó chạm vào hồ nước, vật đó sẽ lập tức bị đóng băng và chìm sâu xuống đáy hồ vô tận. Vì thế mà hồ băng cũng là một rào chắn bảo vệ đảm bảo không có bất cứ kẻ nào có thể xâm nhập và cướp lấy đoá hoa này.

Vậy, Thần Liên có gì đặc biệt?

******

- Ta muốn đem Thần Liên về.

Trên ngai vàng được mài khắc chạm trổ một cách tinh xảo làm nên vẻ đẹp uy nghi, có một người con gái dáng ngồi thanh cao, trên người vận lên một bộ váy màu xanh lam nhạt, từng lớp vải tựa như được dệt may từ những bông tuyết tinh khôi, vừa thuần khiết như chiếc áo của thiên sứ, vừa quý phái như một vị thần giá băng.

Cô ngồi thẳng lưng, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, ánh mắt tĩnh lặng quét xuống đám quần thần dưới đại sảnh.

Sắc mặt ai nấy cũng trở nên biến hoá bất thường sau khi nghe những gì cô vừa nói.

- Thưa Nữ hoàng bệ hạ, Thần Liên cực kì quý giá, cả mấy đời người mới được một bông nên chỉ khi có người hoàng tộc đang trong tình trạng nguy cấp thì Thần Liên mới được phép đem ra sử dụng. Bệ hạ và Hoàng phu đều rất khoẻ mạnh và không có vấn đề gì, thần xin mạn phép hỏi lí do là gì ạ?_Một tên quan đứng lên, hướng đến bục cao, cúi đầu chắp tay lên tiếng.

Những người khác cũng lo ngại thầm thì với nhau. Những lời này vừa hay lại được cô thu hết vào tai.

Cô gái đưa tay lên ngang ngực, ra hiệu cho bên dưới ổn định trở lại. Sau khi cả điện chìm vào yên tĩnh, cô mới cất lời:

- Thần Liên chỉ được phép dùng cho hoàng thất trong tình huống khẩn cấp? Đó là luật lệ sao? Vậy thì ngày hôm nay, ta sẽ xoá bỏ quy định này. Như vậy đi.

- Bệ hạ! Như vậy không được...!_Vị quan hoảng hốt can ngăn, kèm theo là một loạt các phản ứng tương tự của các quan còn lại.

- Không được? Ta cần cứu sống một người bạn mà ta đã xem là người thân. Bây giờ hoa đã nở, các ngươi muốn ta dùng nó để làm gì? Hồi sinh Phụ hoàng và Mẫu hậu ta sao? Hay là các ngươi đều nghĩ ta nên ích kỉ chiếm lấy để dành cho bản thân à? Ta có phải trông giống loại người đang giữa chừng thì bỗng dưng chết không?

Cô gái chậm rãi nhả từng chữ một, trên khuôn mặt mị hoặc treo lên một loại biểu cảm nhàn nhạt, cười như không cười, giọng nói lại càng nhẹ nhàng như cơn gió thoảng lướt ngang qua tai.

Mọi người không hẹn mà cùng nuốt ực một ngụm nước bọt.

Chính những lúc như thế này, trái tim và tinh thần của họ như bị treo lủng lẳng trên không trung, căng như dây đàn, tựa hồ có thể đứt bất cứ lúc nào.

- Chúng thần không dám...

Tiên đế

-hậu đã mất từ ngàn năm trước, thân xác có khi còn không trọn vẹn nổi một bộ hài cốt thì hồi sinh kiểu gì. Nữ hoàng rõ ràng là đang mỉa mai bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!