Chương 35: Chap 31 (new Version)

- Cậu... tại sao lại tới đây...??

Mikuo dán mắt vào cái toà nhà cao sừng sững trước mặt, bờ môi run run thốt ra một câu kinh hoàng.

Toà nhà 23 tầng sáng láng được bọc bằng những ô kính thuỷ tinh không sao giấu nổi vẻ đẹp uy áp chấn kinh người nhìn của nó, xung quanh là một mảnh vườn nho nhỏ tạo không khí xanh tươi trong lành.

Không thể nghi ngờ, toà nhà này là kiến trúc hoành tráng nhất khu vực. Và đây cũng chính là một trong những nơi cậu không muốn tới nhất, bởi vì nó sẽ là nơi cầm chân cậu đến vài thập niên sau đó.

Phải, đó là trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Hatsuchi, "ông lớn" trong thị trường Nhật Bản và toàn thế giới.

Trên tầng cao nhất đó là địa bàn của cha cậu.

- Hửm? Chỉ là ra mắt cha thôi mà sao cậu đã tái mét mặt mày rồi vậy?

Miku liếc qua nhìn Mikuo, trên môi không quên nở một nụ cười tà ác.

- Hả...? Ra mắt... gì cơ...?

Thiếu niên thiên tài đó, đã rất lâu rồi mới được trải nghiệm cảm giác ngu đần như thế này.

Vẫn giữ vai trò là người chủ động dẫn dắt, Miku kéo Mikuo bước vào địa phận của tập đoàn.

- Ơ, chẳng phải là thiếu gia đó sao?

Mấy bảo vệ gác cổng khi thấy bóng dáng quen thuộc của chàng trai liền ngạc nhiên hỏi nhau.

- Cô gái kia là ai vậy?

Khi hai người càng ngày càng tiến tới gần đoàn bảo vệ, Miku không hề lưỡng lự mà nhún chân một cái, thân ảnh hai người trong nháy mắt liền biến mất.

- Cái gì?? Biến mất rồi sao???_Một tên gác cổng không kịp xử lí tình hình, há hốc trợn mắt thốt lên.

- Đội an ninh mau ra trợ giúp!! Có kẻ lạ mặt đột nhập!!!_Một tên cầm lên bộ đàm, khẩn cấp thông báo.

Sau khi hai người dịch chuyển vào sảnh chính thì cũng là lúc bị lực lượng an ninh hùng hậu chạy ra bao vây. Mikuo lúc này mới hoàng hồn lại, vừa lo lắng vừa kinh hãi vì hành động liều lĩnh của Miku:

- Cậu muốn làm gì???

Trên gương mặt xinh đẹp của Miku vẫn là biểu cảm bình tĩnh và thản nhiên. Cô cất lên chất giọng thanh thuý mà cũng thật lạnh như sơn tuyết đủ để làm linh hồn người khác đóng băng:

- Trước hết, ở đây có thiếu gia của các vị, thế nên các vị không cần phải cảnh giác cao đến vậy, sẽ làm nghẹt không khí đấy. Không ai muốn điều nó mà phải không?

Tất cả mọi người, từ bảo vệ đến nhân viên đều nghẹn lời, đằng sau gáy bỗng dưng rét lạnh một trận.

Chỉ là một thiếu nữ nhỏ tuổi, thế nhưng lại có thể nói ra những lời mang uy lực lớn như vậy, cảm giác này... đúng, giống hệt như là khi bọn họ đối diện với ngài chủ tịch vậy, thậm chí còn có phần hơn.

Nhưng quan trọng hơn cả, chính là tại sao thiếu gia của họ lại trông có vẻ như là đang chịu sự điều khiển của thiếu nữ này vậy? Mối quan hệ giữa hai người này rốt cuộc là gì?

Khi mà không khí đang căng thẳng đến nỗi côn trùng thi nhau bỏ chạy hết, thì một người đàn ông vận lên người bộ comple màu xám từ bên ngoài tách vòng tròn lính an ninh ra và tiến vào bên trong.

Anh ta cúi người chào Mikuo và Miku, rồi hướng Miku, nói:

- Chủ tịch đã gửi lời mời, mong cô và thiếu gia lên văn phòng của ngài ấy.

Khi đã đứng ngay trước cửa phòng của vị chủ tịch, Mikuo vẫn không muốn tiến bước, tay cậu đều đã rịn một chút mồ hôi.

Cậu chưa từng có cảm giác tốt với nơi này.

Một cảm giác lành lạnh chạm đến bàn tay của cậu. Là Miku, mạnh mẽ nắm chặt tay cậu trấn an. Miku ngước lên nhìn vào mắt cậu, cười nhẹ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!