Chương 34: Chap 30 (new Version)

Sau khi dùng một bữa cơm tối với Olivia, Miku và Mikuo rủ nhau ra ngoài dạo một vòng thượng uyển.

Thượng uyển của vua chúa từ xưa tới nay đều vô cùng mĩ lệ và xa hoa. Khắp nơi trong thượng uyển rộng lớn đều toát ra vẻ cao sang phú quý, đúng như với tên gọi của nó, chính là một khu vườn ở trên thiên cung kia.

Những bụi cây xếp dọc lối đi lát gạch được cắt tỉa tỉ mỉ. Những cánh rừng hoa đầy đủ màu sắc hoà hợp với thiên nhiên về đêm như toả sáng lung linh mờ ảo dưới ánh trăng huyền bí. Đằng xa có một cái lồng kính to đặt ở giữa rừng hoa, bên trong là bộ bàn ghế bằng gỗ quý và một bộ ấm trà.

Chảy thành một dòng khắp vườn là một con sông nhỏ thi thoảng vang lên những tiếng róc rách bắt tai, lối đi mỗi khi gặp con sông đều sẽ có một cây cầu nhỏ bằng gỗ bắc qua. Một cái đài phun nước lớn đặt ở ngay trung tâm thượng uyển, dưới nước là những chú cá to nhỏ đủ loại đủ màu bơi tung tăng ẩn sau những chiếc lá sen trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

Ở một phía nào đó có một ngọn đồi nhỏ được trải thảm cỏ xanh mơn mởn, nơi đó có một cái cây cổ thụ rất to, những nhánh cây của nó đủ để che hết cả một quả đồi, khi tới mùa sẽ nở rộ hoa là hoa, theo cơn gió mà đáp xuống nền cỏ êm ái.

Vào ban đêm, thượng uyển được thắp sáng bằng những chiếc bóng đèn đom đóm bé tí bay khắp nơi càng khiến cho khu vườn này càng thêm huyền ảo tựa như bước ra từ trong truyện cổ tích.

Khung cảnh thì đẹp như vậy, nhưng đôi khi có những giây phút lòng người vẫn không thể tận hưởng vẻ đẹp đó một cách trọn vẹn.

Đôi nam nữ như tiên giáng trần sánh vai nhau chậm rãi bước.

Sau một hồi trầm mặc, Miku bỗng dừng chân. Cô quay mặt sang nhìn Mikuo, cất lời:

- Cậu mau nói đi, còn chuyện gì nữa?

Mikuo ngẩn người, sau đó lại thở dài một hơi, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng chịu trói:

- Đúng là cái gì cũng không thể qua khỏi mắt cậu nhỉ?

Miku hơi nhếch môi, khoé mắt hơi híp lại cười cười:

- Là do cậu vốn không che giấu gì cả.

Mikuo sờ sờ mặt mình, điệu bộ khờ khạo, tự hỏi cậu có phải dễ đoán đến thế không?

Thế rồi, Mikuo kể ra một bí mật đã tồn tại từ thời xa xưa kia.

Miku nghe xong, gương mặt lại trở nên tươi tỉnh. Cô thở nhẹ một hơi, rồi khẽ nói:

- Tìm lại được quê hương thật là tốt...

Mikuo cười nhẹ, nhưng rồi trong đáy mắt lại xuất hiện một tầng ưu thương.

Mọi chuyện đã trở nên như thế này, có nghĩa là sau này cậu sẽ không còn được ở gần bên cô nữa rồi.

Một khi đã tốt nghiệp, cô đi đường cô, mà cậu lại đi đường cậu, có thể, sẽ không có cơ hội đi qua nhau được nữa.

Cậu vẫn chưa quên lời hứa với cha, rằng cậu sẽ kế thừa gia tộc, kế thừa cơ nghiệp, tiếp tục phát triển, mở rộng địa bàn kinh doanh, có trời mới biết chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra.

Cậu thật sự không muốn chút nào, ước nguyện của cậu chỉ đơn giản là được chăm sóc Miku cả đời, nhưng mà trách nhiệm này quá là nặng đi, có muốn bỏ cũng không thể bỏ được.

Miku rất nhanh đã nắm bắt được tâm trạng của Mikuo, không thiếu không thừa một tia cảm xúc nào.

Khoé môi cô hơi nâng lên trong thầm lặng.

Thôi, cô không đùa giỡn nữa, để cậu ta trông tội nghiệp như vậy, sẽ có những lúc cô mềm lòng không nỡ nhìn đâu.

- Để báo đáp lại thông tin cậu vừa cho tôi biết, thì tôi cũng có phần thưởng dành cho cậu đây.

Mikuo bỗng dưng thấy tay của mình bị cầm đi, kéo cậu tiến bước. Mikuo bất giác chạy theo, mơ hồ hỏi:

- Đi đâu vậy?

Miku quay đầu lại, nhếch miệng cười bí ẩn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!